Chương 2: Giao tập

Đêm đó, hắc y nhân Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ Thành Côn đột nhập vào phủ Nhữ Dương Vương.

"Thành Côn tham kiến vương gia."

"Bất tất đa lễ. Thành Côn, đêm hôm thế này còn đến đây, chắc là có hảo tin tức muốn bẩm báo phải không?"

"Đúng vậy." Thành Côn biểu lộ nụ cười xảo hoạt, tiếp tục nói: "Phu thê Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố mất tích mười năm, nay trở lại Trung Nguyên."

"Trương Thúy Sơn…" Nhữ Dương Vương cúi đầu nhớ lại. "Ngươi đang muốn nói đến bọn người mất tích cùng Tạ Tốn?"

"Đúng vậy. Hiện giờ Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố đã trở lại Trung Nguyên. Nhưng Tạ Tốn và thanh Đồ Long đao thì vẫn chưa rõ tung tích."

"Ý ngươi là trước mắt chỉ có Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố là hai kẻ duy nhất biết tung tích Đồ Long bảo đao?"

"Đúng vậy. Chỉ cần bắt được phu thê Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố và tiểu tử Trương Vô Kỵ, thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ."

"Hảo!" Nhữ Dương Vương cao hứng cười to. "Thành Côn, bổn vương lệnh cho ngươi cùng Huyền Minh nhị lão tróc nã Trương Thúy Sơn và Trương Vô Kỵ, bắt sống bọn người đó về đây cho ta."

"Thành Côn lãnh mệnh." Thành Côn dứt lời, môi nở nụ cười nham hiểm rời khỏi phủ Nhữ Dương Vương.

Ngay hôm sau, Thành Côn cùng Huyền Minh Nhị lão thừa cơ phu thê Trương Thúy Sơn đang trên đường trở về Võ Đang, hắn nhanh chóng bày mưu bắt cóc Trương Vô Kỵ đem về giam giữ tại địa lao của phủ Nhữ Dương Vương.

Nhữ Dương Vương cùng bọn thủ hạ đang chuẩn bị tiến vào địa lao thì bỗng bị một bóng người nhỏ bé chắn ngang trước mặt. Nhữ Dương Vương định nhãn lại mới biết cư nhiên là tiểu nữ nhi của mình. Hắn cười hỏi: "Mẫn Mẫn, có chuyện gì?"

Mẫn Mẫn đứng thẳng người hỏi lại: "Có phải phụ vương muốn thẩm vấn Trương Vô Kỵ?"

"Ân." Nhữ Dương Vương gật đầu.

"Phụ vương, Mẫn Mẫn sẽ tra khảo hắn thay người."

"Nga?" Nhữ Dương Vương cả kinh hỏi: "Ngươi định tra khảo hắn thế nào?" Hắn cao hứng nhìn tiểu nữ chín tuổi của mình, biểu tình tràn đầy hiếu kỳ.

"Tiên an phủ, tái uy bức(**)." Mẫn Mẫn nhấn rõ sáu từ.

Nhữ Dương Vương cúi đầu trầm tư một lát rồi nói: "Đây cũng có thể xem là một loại thủ đoạn hữu dụng. Hảo, Mẫn Mẫn, ta lệnh ngươi vào tra khảo tên tiểu tử Trương Vô Kỵ, Huyền Minh Nhị lão sẽ theo cùng hỗ trợ."

"Ân." Mẫn Mẫn chuyển người quanh Nhữ Dương Vương, cười sáng lạn.

Huyền Minh Nhị lão theo sau bảo hộ Mẫn Mẫn đi vào phòng giam Trương Vô Kỵ.

"Ngươi tên gì? Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn hiện đang ở đâu? Đồ Long bảo đao ở nơi nào?" Mẫn Mẫn nắm hai tay đặt sau lưng, hướng người về phía Trương Vô Kỵ, nàng liên tiếp đặt rất nhiều câu hỏi.

"Ngươi là kẻ bất hảo, đừng hòng biết được tên ta."

"Có giỏi thì lập lại lần nữa xem." Mẫn Mẫn biểu tình tức giận khi nghe Trương Vô Kỵ gọi nàng như vậy.

"Ngươi là kẻ bất hảo!" Trương Vô Kỵ liền lập lại.

Ba! Mẫn Mẫn tát mạnh vào mặt Trương Vô Kỵ, phẫn nộ la lên: "Ta cấm ngươi gọi ta là kẻ bất hảo."

"Ta cứ nói! Ngươi chính là kẻ bất hảo, bất hảo, bất hảo…" Trương Vô Kỵ quật cường la lớn.

Ba! Mẫn Mẫn kích động tát Trương Vô Kỵ thêm nữa. "Ngươi không được gọi ta như vậy nữa!"

"Ngươi càng không cho, ta càng thích gọi. Đồ bất hảo, đồ bất hảo, đồ bất hảo!!"

Ba! Ba! Ba! Mẫn Mẫn tung tay đánh Trương Vô Kỵ tới tấp.

Mẫn Mẫn đánh đến đau cả tay mới ngừng lại. Lúc này, Huyền Minh Nhị lão liền tung Huyền Minh thần chưởng đánh thẳng vào lòng ngực Trương Vô Kỵ.

Còn Mẫn Mẫn thì chạy đến ôm lấy Nhữ Dương Vương Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ mà kể khổ.

"Phụ vương, tên Trương Vô Kỵ kia thật quật cường, hắn thật đáng ghét!"

Nhữ Dương Vương cười hỏi ngược lại: "Nếu có người đem Mẫn Mẫn bắt đi, và muốn ngươi kể rõ mọi chuyện về ta, ngươi sẽ trả lời thế nào.

Mẫn Mẫn liền ra sức lắc đầu nói: "Sẽ không! Mẫn mẫn vô luận thế nào cũng không bán đứng phụ vương."

"Tình cảnh của Trương Vô Kỵ bây giờ cũng y như vậy. Thế nên ta mới lệnh Huyền Minh Nhị lão thi triển Huyền Minh thần chưởng đả thương hắn. Chỉ cần hắn còn trong tay ta, chuyện uy hϊếp phụ mẫu hắn tiết lộ tung tích Kim Mao Sư Vương cùng Đồ Long bảo đao, quả thật vô cùng dễ dàng."

"Phụ vương suy nghĩ thật thấu đáo." Ánh mắt Mẫn Mẫn lộ rõ vẻ tôn kính. "Mẫn Mẫn muốn được như phụ vương."

"Hắc hắc." Nhữ Dương Vương ôm lấy Mẫn Mẫn cười to khiến cho chồm râu dài cọ vào mặt nàng.

"Phụ vương thật luôn chờ mong ngày đó, ngày mà Mẫn Mẫn của ta trở thành nữ ưu nhân bật nhất."

Mẫn Mẫn bị chòm râu dài của Nhữ Dương Vương cọ vào mặt gây khó chịu, nàng vươn tay đặt lên gương mặt của phụ thân cười nói:

"Phụ thân, chòm râu của người thật rất ngứa a."

Nhữ Dương Vương lại càng ôm chặt Mẫn Mẫn. "Ta chính là muốn cọ cho ngươi phải ngứa."

"Hắc hắc." Mẫn Mẫn nằm gọn trong lòng Nhữ Vương Dương khoái hoạt cười.

Lần đầu tiên Mẫn Mẫn và Trương Vô Kỵ gặp nhau chính là đây.

—————–

Nhữ Dương Vương bày mưu kế, lệnh cho Huyền Minh Nhị lão áp giải Trương Vô Kỵ lên núi Võ Đang, nhằm bức phu thê Trương Thúy Sơn khai ra tung tích Kim Mao Sư Vương cùng Đồ Long bảo đao. Thế nhưng, phu thê Trương Thúy Sơn thà tự kết liễu mình cũng không làm chuyện bất nghĩa.

Còn về Trương Vô Kỵ, hắn được Trương Tam Phong giải vây, cho lưu lại tại núi Võ Đang. Tuy đã được cứu thoát, nhưng thương tích của Vô Kỵ do Huyền Minh thần chưởng gây ra thì vô cùng trầm trọng. Nếu không nhờ Cửu Dương thần công, có lẽ hắn đã phải bỏ mạng từ sớm. Trương Tam Phong giấu đi thân phận cùng danh tính của Vô Kỵ, đem hắn lên Thiếu Lâm tự cầu cậy võ học Cửu Dương thần công của phái Thiếu Lâm để trị thương cho Vô Kỵ. Nhưng vì khúc mắc năm xưa giữa phái Thiếu Lâm và phái Võ Đang, nên dù Trương Tam Phong và Trương Vô Kỵ đợi ở trước cửa Thiếu Lâm tự nhiều ngày, nhưng cửa tự vẫn đóng kín không hề có ý muốn tiếp khách. Trương Tam Phong đành dẫn Vô Kỵ trở về núi Võ Đang. Trương Vô Kỵ chính là đã gặp được đóa hoa sen thanh kiết Chu Chỉ Nhược trên đường hồi núi Võ Đang.

Lúc ấy, trên đường hồi núi Võ Đang, Trương Vô Kỵ cùng Trương Tam Phong đã đi ngang qua bờ sông Hán, nhìn thấy một nam nhân trên tay ôm lấy nhi tử đang bị kẻ thù truy đuổi. Trương Tam Phong gặp bất bình liền rút dao tương trợ, đánh đuổi những kẻ ác bá cậy đông hϊếp yếu. Nam nhân kia xem như đã thoát nạn, nhưng hài nhi trong lòng hắn thì đã thương vong. Đôi phu phụ thuyền phu cũng bị vạ lây mà tử mạng. Tiểu nữ nhi của phu thê thuyền phu nhìn thấy thi thể cha nương mình nằm bất động bên sông liền òa đến than khóc: "Phụ thân, mẫu thân, các người mau tỉnh lại đi, các người không được bỏ Chỉ Nhược, mau tỉnh lại đi…"

Trương Vô Kỵ nhìn theo hướng tiếng khóc của tiểu nữ kia, nàng trông chẳng kém hắn bao nhiêu tuổi, thế mà cha nương nay đã lìa đời. Nghe thấy tiếng khóc vô cùng thương tâm của nàng, Vô Kỵ liền động tâm, kéo tay áo của Trương Tam Phong nhẹ nhàng nói: " Thái sư phụ, tiểu cô nương kia…"

Trương Tam Phong quay sang nam nhân kia, hỏi: "Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ, còn có vị cô nương này là…?"

Nam nhân kia vuốt đầu tiểu cô nương nói: "Ta tên gọi Thường Ngộ Xuân. Còn tiểu nữ này là nhi tử của phu thê thuyền phu. Trong lúc ta vừa bước lên thuyền thì bị cừu gia đuổi gϊếŧ. Nào có ngờ không chỉ làm thiếu chủ thương vong mà ngay cả phu thê thuyền phu vô tội cũng bị vạ lây, khiến cho vị tiểu cô nương đây trở thành vô phụ vô mẫu." Thường Ngộ Xuân nói xong, thở dài một tiếng, rối lập tức hướng Trương Tam Phong chấp tay quỳ một gối:

"Thường Ngộ Xuân xin đa tạ đại hiệp tương trợ. Xin hỏi tôn danh quý tánh, Thường Ngộ Xuân ta suốt đời khắc sâu ơn cứu mạng này trong lòng."

Trương Tam Phong nâng Thường Ngộ Xuân dậy, nói: "Thường đại hiệp bất tất đa lễ. Ta là Võ Đương Trương Tam Phong, chỉ tình cờ đi ngang qua đây, trông thấy cảnh cậy đông hϊếp yếu, nào có thể bỏ mặc, nên mới ra tay tương trợ."

"Nguyên lai là Võ Đang Trương chân nhân, thất kính, thất kính." Trường Ngộ Xuân lại chấp tay.

"Trương chân nhân, tại hạ mạo muội có thêm một thỉnh cầu."

"Nếu là trong khả năng, bần hạ đương nhiên toàn lực giúp sức."

"Chính là nàng." Trương Tam Phong nhìn theo hướng ánh mắt của Thường Ngộ Xuân, chính là hắn đang hướng nhìn Chu Chỉ Nhược. "Dù chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng song thân nàng bởi vì ta mà bỏ mạng, ta sao có thể làm ngơ. Trương chân nhân có thể giúp tại hạ tìm nơi nương tựa sau này cho nàng có được không?"

"Hảo." Trương Tam Phong ưng thuận nói.

Vừa nghe xong lời chấp thuận của Trương Tam Phong, Thường Ngộ Xuân liền phun ra một ngụm máu tươi.

"Thường đại hiệp, ngươi làm sao vậy?" Trường Tam Phong hỏi.

Thường Ngộ Xuân lau khô máu tươi còn vươn trên khóe miệng.

"Ta trúng phải Thiết Sa chưởng, đang trên đường đến Hồ Điệp cốc cầu cậy sư thúc của ta là Điệp cốc tiên y Hồ Thanh Ngưu trị liệu."

Trương Tam Phong và Thường Ngộ Xuân còn đang nói chuyện thì hàn độc do Huyền Minh thần chưởng phát tán, Trương Vô Kỵ gục xuống run rẫy, miệng không ngừng nói: "Lạnh, sư phụ, ta lạnh quá…"

Trương Tam Phong thấy thế liền nhanh chống ôm lấy Trương Vô Kỵ mang vào nhà của Chu Chỉ Nhược. Trương Tam Phong vận công truyền thẳng vào ngực Trương Vô Kỵ. Hàn độc được khống chế, thân thể Vô Kỵ không còn run rẩy vì thấy lạnh nữa, nhưng lại rơi vào trạng thái hôn mê.

Đêm đó, Trương Vô Kỵ nằm trên giường, người đầy mồ hôi lạnh, không ngừng nói mê.

Chu Chỉ Nhược suốt đêm cạnh chăm sóc Vô Kỵ. Thấy hắn trán đỗ đầy mồ hôi, nàng liền lấy chiếc khăn tay di vật của mẫu thân, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Vô Kỵ. Sau đó, nàng ngẩn đầu hỏi Trương Tam Phong: "Gia gia, ca ca bị làm sao vậy?"

Trương Tam Phong yêu chìu vuốt đầu Chỉ Nhược nói: "Hắn trúng phải cực độc."

"Thực nghiêm trọng lắm sao?"

"Đúng vậy." Trương Tam Phong thở dài trả lời.

Thường Ngộ Xuân lúc này cũng mơ hồ đoán ra được sự tình liền hỏi: "Phải chăng vị tiểu huynh đệ này đã trúng cực độc do Huyền Minh thần chưởng gây nên?"

"Đúng vậy."

"Không biết Trương chân nhân có bằng lòng để tại hạ dẫn theo vị tiểu huynh đệ này lên Hồ Điệp cốc cầu cạnh sư thúc giúp đỡ?"

"Chính là…" Trương Tam Phong nhíu mày, "Nghe nói tiên y Hồ Điệp cốc tính cách quái dị, ngoại trừ môn đồ của Minh Giáo, người ngoài ắt không để tâm. Không biết Thường đại hiệp có cao kiến gì không?"

"Trương chân nhân yên tâm. Tại hạ xin dốc toàn lực cầu cậy sư thúc cứu giúp."

"Nếu đã như thế, trên dưới Võ Đang xin khắc cốt ghi tâm đại ơn của đại hiệp."

Sau khi Trương Vô Kỵ tỉnh lại, liền cùng Thường Ngộ Xuân hướng theo Hồ Điệp cốc mà đến. Còn Chu Chỉ Nhược thì theo Trương Tam Phong trở về núi Vũ Đang.

"Vô Kỵ ca ca, đây là di vật của nương ta để lại cho ta, ngươi hãy thay ta gìn giữ. Bảo trọng." Chu Chỉ Nhược phất tay, hướng về Vô Kỵ cáo biệt.

"Sư phụ, xin bảo trọng. Chỉ Nhược muội muội, chúng ta hữu duyên tái kiến(***)."

Chu Chỉ Nhược đuổi theo, cầm chiếc khăn tay di vật của mẫu thân nhét vào tay vô Trương Vô Kỵ. Trương Tam Phong cũng bước đến, dặn dò Vô Kỵ vài câu, rồi tiễn biệt.

Chính là như vậy, Mẫn Mẫn và Chu Chỉ Nhược là vì tiểu tử Trương Vô Kỵ mà cùng xuất hiện.

Giao tập: cùng xuất hiện.

(**) Tiên an phủ, tái uy bức: trước trấn an, sau đe dọa.

(***) Hữu duyên tái kiến: có duyên sẽ gặp lại.