Hôm sau, Diệt Tuyệt sư thái dừng chân tại một bãi đất tương đối rộng, phân phó đệ tử nghỉ ngơi tại đây, ngày mai tiếp tục lên đường.
Mọi người bận rộn dựng trại, nháy mắt đã đến giờ cơm chiều. Mọi người trong lều cùng nhau ăn uống. Trương Vô Kỵ và Thù nhi ngồi trong xe ngựa, không được cấp thức ăn, Thù nhi nhìn bọn họ nói: "A Ngưu ca, ta đói quá, đói chết mất!"
"Diệt Tuyệt sư thái không gϊếŧ chúng ta xem như đã là may mắn, ngươi ráng chịu đựng một chút đi." Trương Vô Kỵ an ủi Thù nhi.
Tâm tình Thù nhi vừa bốc hỏa, chợt phát hiện có thân ảnh xuất hiện, đưa cho hai người bọn họ đồ ăn. Nhìn biểu tình ngạc nhiên của Trương Vô Kỵ và Thù nhi, Chu Chỉ Nhược thản nhiên cười nói:
"Nhanh ăn đi."
Hai người bọn họ liền đa tạ rồi nhanh chóng đem thức ăn từ từ nuốt vào bụng.
Chu Chỉ Nhược nhìn bộ dáng Trương Vô Kỵ còn đang mải mê dùng cơm, nàng có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, chính là vừa mở miệng thì chỉ nói được một câu: "Hàn độc trên người ngươi… rất tốt sao?"
Trương Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn Chu Chỉ Nhược rồi gật gật đầu:
"Tốt, tốt lắm, tốt hơn nhiều."
Chu Chỉ Nhược nhìn nam tử ngay trước mắt, đã chín năm, nàng vẫn không quên được ngày hôm ấy.
Nàng vẫn còn nhớ lần đó nam tử này bị hàn độc nhập thể, trong thời gian chín năm ở Nga Mi, nàng không hề có chút tin tức gì về hắn, nàng những tưởng hắn đã phát độc mà chết. Không ngờ cách biệt chín năm còn có cơ hội gặp lại Trương Vô Kỵ. Ngày trước, lúc gặp Triệu công tử, suy nghĩ đầu tiên của nàng là ko biết nam nhân ấy bây giờ ra sao rồi, thậm chí ngay giây phút lần đầu gặp Triệu công tử, nàng còn tưởng người đang đứng trước mặt nàng chính là người nàng nhớ mong trong suốt chín năm. Chu Chỉ Nhược hướng Trương Vô Kỵ cười một cái rồi cúi đầu, rời đi.
Trương Vô Kỵ ngẩn người nhìn theo bóng dáng Chu Chỉ Nhược, mai cho đến khi Thù nhi bất mãn vỗ mạnh vai hắn, Trương Vô Kỵ mới lấy lại tinh thần. "Uy, ta có cảm giác như các ngươi có cùng tâm sự."
"Đó là chuyện lúc thời thơ ấu của ta." Ngữ khí Trương Vô Kỵ thê lương vô hạn.
"Thời thơ ấu…" Thù nhi thở dài, "Lúc ta còn bé, có một nam hài không chịu đi theo ta, còn cắn ta bị thương, khi trưởng thành, ta luôn tìm hắn. Không như ngươi, ngươi không nghĩ tới việc tìm nàng, vậy mà lại gặp lại, nhận ra nhau. Còn người ta luôn tìm, vĩnh viễn đều không tìm thấy."
"Có duyên nhất định sẽ gặp lại, ngươi không cần thống khổ như vậy."
"Ai nói ta thống khổ! Ta ăn ngon ngủ ngon, một chút thống khổ cũng không có!" Thù nhi mạnh miệng nói.
"Ngươi nghĩ ta không đoán ra được tâm tình ngươi hay sao?"
Thù nhi im lặng không lên tiếng, Trương Vô Kỵ thấy nàng không phản bác liền nói tiếp: "Được rồi, ta đáp ứng ngươi, nếu ta gặp được nam nhân đó, ta sẽ thay ngươi đánh hắn cho hả giận."
Thù nhi nghe được những lời này không khỏi đỏ mặt: "A Ngưu ca, nếu hắn có ba phần quan tâm ta như ngươi, ta đã đủ mãn nguyện."
Thoáng chốc đêm đã khuya. Chu Chỉ Nhược ngồi kề bên Diệt Tuyệt sư thái, lấy củi cho thêm vào đống lửa đang cháy. Trương Vô Kỵ cũng không ngủ được, hắn nghe Diệt Tuyệt sư thái nói đến Thiên Ưng Giáo, tâm tình không khỏi thấp thõm. Ngoại tuổi tác đã cao, lần này bị lục đại môn phái vây đánh Quang Minh đỉnh, lành ít dữ nhiều, tuy Thiên Ưng Giáo còn có cửu cửu, nhưng nếu không phải đích thân Trương Vô Kỵ bảo hộ, hắn vẫn không yên lòng.
Vừa ngước đầu, hắn nhìn thấy Chu Chỉ Nhược đang ngồi bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái canh gác. Chu Chỉ Nhược cũng nhận ra có người đang nhìn nàng, không khỏi hướng Trương Vô Kỵ nhìn lại. Quả nhiên, hắn đang nhìn nàng. Chu Chỉ Nhược nhìn sang Diệt Tuyệt sư thái, trông bà tựa hồ không có phản ứng, nàng liền tiếp tục hướng nhìn Trương Vô Kỵ.
"Chỉ Nhược, Chỉ Nhược." Trương Vô Kỵ nhỏ giọng, vẫy vẫy tay kêu Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược xác thực lại Diệt Tuyệt sư thái đã ngủ, nàng mới rời đi, bước tới bên Trương Vô Kỵ, ngồi xổm xuống nhìn hắn.
"Từ đầu nàng đã nhận ra ta rồi phải không?" Trương Vô Kỵ hỏi.
Chu Chỉ Nhược lấy chiếc khăn tay đặt trước mặt hai người, nàng mỉm cười. Trương Vô Kỵ nhìn thấy cũng lường trước được. Lúc hắn thu dọn hành trang đã phát hiện chiếc khăn tay biến mất, liền đoán được là Chu Chỉ Nhược đã đem đi, bởi vì chỉ có Chu Chỉ Nhược là người đã động qua tay nải của hắn, hơn nữa, đối với người khác, đây chẳng qua chỉ là một chiếc khăn tay bình thưởng, không đáng để tâm.
"Qua nhiều năm như vậy, ngươi đều lưu nó lại sao?"
"Người tốt với ta, ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Cho dù chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ hảo hảo lưu lại."
Chu Chỉ Nhược mỉm cười nhìn Trương Vô Kỵ nói: "Ta có rất nhiều rất nhiều điều muốn hỏi ngươi, chính là nhìn thấy bộ dạng ngươi như vầy, ta lại nghĩ đây không phải lúc thích hợp."
"Ta biết, ta chỉ muốn nói ngươi một đều: vạn lần mong ngươi che đậy thân phận của ta."
"Ngươi tự xưng mình là Tăng A Ngưu, nhất định có dụng ý riêng, ta hiểu mà. Ngươi đã không muốn ta vạch trần, tất nhiên ta sẽ giúp ngươi bảo hộ bí mật này, ngươi yên tâm."
"Ân." Trương Vô Kỵ biều tình vô cùng cảm kích, "Chúng ta tạm thời xem như không hề quen biết."
"Hảo, cứ làm như không biết."
Chu Chỉ Nhược hướng Trương Vô Kỵ gật đầu. Bỗng nhiên nàng tựa hồ nghe được một âm thanh kỳ quái, nàng vội vàng đứng dậy, tiến về phía Diệt Tuyệt sư thái. Trương Vô Kỵ cũng bị âm thanh này làm cho kinh ngạc một chút, ngay tức khắc liền cảnh giác.
Âm thanh "soạt soạt soạt" hỗn loạn không ngừng. Chu Chỉ Nhược cùng các tỷ muội đưa lưng về nhau vây thành một vòng tròn, rút kiếm khỏi vỏ, nhín chung quanh vô cùng cảnh giác.
Thù nhi cũng bừng tỉnh, nàng nhìn thấy Trương Vô Kỵ đang ngồi trên đất, mắt không ngừng chuyển động, nhẹ giọng nói thầm:
"Đối phương người đông thế mạnh lại giỏi kinh công, cư nhiên có thể di chuyển nhanh như vậy."
"Đúng vậy, khinh công rất cao siêu." Trương Vô Kỵ thuận miệng đáp.
"Ngươi có biết võ công đâu mà nói." Thù nhi khinh bỉ nhìn Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ cũng lười giải thích mà không đáp lại.
Một lúc sau, Diệt Tuyệt sư thái cũng mở mắt, nhìn không khí hắc ám xung quanh, cũng không để tâm tới âm thanh kì lạ kia.
"Ta là môn đồ phái Nga Mi, không biết là vị cao nhân phương nào, kính thỉnh hiện thân." Chu Chỉ Nhược chờ hồi lâu cũng không nghe ai đáp lại. Người kia cũng không để tâm đến Chu Chỉ Nhược, vẫn liên tục phát ra âm thanh "soạt soạt soạt". "Yêu nhân phương nào đừng hòng giở trò mờ ám."
Diệt Tuyệt sư thái nhìn theo hướng truyền ra âm thanh kì quái rồi đối mọi người nói: "Không cần kinh sợ, chuyện quái này tự khắc sẽ dứt. Không cần phải chú ý đến." Nhắm lại, bà nói tiếp: "Thay phiên gác đêm, những người khác tiếp tục ngủ." Không hề có hành động nào khác.
Kể cũng lạ, mọi chuyện sau đó đều bình ổn. Đến sáng hôm sau, mọi người phái Nga Mi phát hiện ở giữa doanh trại có một cái bao bố kì quái, phía dưới dường như có người, nhưng âm thanh phát ra lại không giống người.
Một nữ đệ tử phái Nga Mi rút kiếm, tiến lên hỏi: "Ngươi là người phương nào? Ở đây làm gì?" Nói xong liền vén chiếc bao bố kì quái kia. Phía dưới là một lão nhân, lão nhìn nữ đồ đệ Nga Mi kia rồi tươi cười một cách quái lạ. Trong nháy mắt, lão nhanh tay gói người đệ tử Nga Mi kia rồi dùng tốc độ nhanh nhất biến mất trước mặt mọi người.
Diệt Tuyệt sư thái thấy thế liền kinh hô: "Thả đồ nhi ta ra!" Rồi đuổi theo.
Trương Vô Kỵ nhìn thấy bộ dáng người nọ, hắn lắp bắp kinh hãi, "Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu!"
"Ngươi đã gặp qua hắn?"Thù nhi hỏi.
"Ân, trước đây ta từng gặp qua hắn một lần."
"Hừ." Thù nhi hừ nhẹ một tiếng, "Trước đây ngươi biết không ít người nhỉ?"
Trương Vô Kỵ chỉ cười, không nói gì.
Lại nói đến Diệt Tuyệt sư thái vẫn đuổi theo Vi Nhất Tiếu, nhưng đuổi thế nào cũng không kịp. Vi Nhất Tiếu ném nữ đệ tử hắn cướp được xuống, dùng khinh công rống to một tiếng: "Lục đại môn phái muốn vây Quang Minh đỉnh thực không dễ đâu, mau hội ngộ với nữ đồ đệ của ngươi đi!" Âm thanh vừa dứt, chẳng còn thấy tung tích của hắn.
Diệt Tuyệt sư thái một kiếm xé toạc chiếc bao màu đen, nữ đệ tử của bà bên trong đã ngừng hơi thở từ lâu. "Tĩnh Hư." Chu Chỉ Nhược lúc này cũng đuổi theo tới, nàng thấy thế bất giác đau lòng.
"Sư phụ, yêu nhân này là ai? Chúng ta nhất định phải nhớ kỹ để báo thù cho sư muội!"
"Người này hút máu người, tàn nhẫn ngoan độc, nhất định là hộ giáo pháp vương Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu. Ta thực không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở đây." Diệt Tuyệt sư thái dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Nghe danh Vi Nhất Tiếu khinh công thiên hạ vô song đã lâu, hôm nay được chứng kiến quả thật danh bất hư truyền, hơn cả tưởng tượng của ta."
"Vi Nhất Tiếu không dám cùng sư phụ đối mặt tỷ thí, lại bỏ trốn, bản lĩnh có là gì." Đinh Mẫn Quân thúc ngựa tới. Diệt Tuyệt sư thái nghe vậy liền đưa tay tát Đinh Mẫn Quân, "Sư phụ không thể đuổi kịp Vi Nhất Tiếu, để mất mạng Tĩnh Hư, như vậy là hắn đã thắng, thắng bại đã rõ như ban ngày, còn có thể tự cho là mình giỏi sao!"
Đinh Mẫn Quân không nghĩ tới chính mình, nàng thúc vào đùi ngựa tiến đến, cúi mặt nhận sai:
"Sư phụ giáo huấn phải, đồ nhi biết sai rồi."
Mọi người giải quyết qua loa thi thể của Tĩnh Hư rồi tiếp tục lên đường. Trên xe ngựa, Trương Vô Kỵ xem xét thương thế của Đinh Mẫn Quân, nói: "Độc trong người ngươi đã hoàn toàn được giải, chỉ cần tạm thời không vận công, rất nhanh có thể khôi phục lại."
Đinh Mẫn Quân liếc mắt nhìn Thù nhi, "Ta nên đa tạ ngươi đã giải độc, hay nên hận ngươi đã hạ độc?" Trương Vô Kỵ không trả lời, lại nghe âm thanh giao kiếm truyền đến từ ngoài xe ngựa. Hướng mắt nhìn theo nơi âm thanh phát ra, bắt gặp môn nhân Võ Đang đang giao chiến cùng giáo đồ Minh Giáo.
Trương Vô Kỵ nhảy xuống xe ngựa, từ xa trông theo những người đang đánh nhau. "Ôi chao." Thù nhi giơ khuỷu tay thúc nhẹ vào người Trương Vô Kỵ, "Nguyên lai chân của ngươi sớm khỏi rồi a."
"Hừ!" Trương Vô Kỵ vội vàng ngăn lời Thù nhi, "Vì sư thái luôn cảnh giác cơ hội chúng ta đào tẩu, chỉ có thể giả vờ thế này." Thù nhi đang muốn mở miệng nói lại bị Trương Vô Kỵ ngụy biện cướp lời. Lại nghe Trương Vô Kỵ nói: "Võ Đang kiếm pháp!"
Người nọ giải quyết xong bọn giáo đồ Minh Giáo, liền hướng ngựa sang Diệt Tuyệt sư thái đi tới, rồi xuống ngựa thi lễ: "Võ Đang Ân Lê Đình diện kiến sư thái." Diệt Tuyệt sư thái cũng xuống ngựa hoàn lễ: "Ân lục hiệp." Ân Lê Đình chắp tay nói: "Vãn bối cùng đệ tử Võ Đang tổng cộng ba mươi người đi đến eo sông Nhất Tuyến, phụng mệnh đại sư huynh nghênh đón quý phái."
"Hảo." Diệt Tuyệt sư thái lên tiếng, "Không nghĩ phái Võ Đang đã tới trước. Ma giáo đã biết lục đại môn phái vây công Quang Minh đỉnh, xem ra Ân lục hiệp vừa mới đến đã cùng ma giáo giao chiến."
"Ân." Ân Lê Đình đáp một tiếng, liền đem tình hình trước mắt đã biết báo cho Diệt Tuyệt sư thái.