Ý Đồ Câu Dẫn

6.33/10 trên tổng số 21 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Artist: AsolonBiu Edit + Bìa: MOE Tình trạng: Hoàn (4 chương) Văn án: Chuyện xưa về hai người thích nhau. Người trang(giả vờ~) thanh thuần / người trang chính trực câu dẫn đối phương. Tuy Cố Hạ muốn Q …
Xem Thêm

Chương 3
Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Cố Hạ cùng Quý Tranh đến nhà ăn công ty ăn cơm, hai người tìm chỗ ngồi mặt trời chiếu không tới ngồi xuống, Cố Hạ như tiểu hài tử khoe Quý Tranh, bác gái lấy cơm đầy cho cậu còn nhiều một viên(cục~) thịt.

“Là xem cậu quá gầy đi?”

Quý Tranh nói, giơ tay như sờ miêu vỗ cằm Cố Hạ.

Cố Hạ không nói chuyện, cậu cảm thấy nơi bị Quý Tranh vuốt ve tê tê ngứa ngứa, nhịn không được rụt một bên vai cọ cọ mặt.

Quý Tranh nhìn đến Cố Hạ bày ra tư thái miêu nhi, trong lòng lửa đốt càng thịnh, tầm mắt đi xuống một chút, từ cổ đến hầu kết lại đến xương quai xanh, phảng phất xuyên thấu qua áo sơ mi thấy được điểm trước ngực Cố Hạ. Quý Tranh nghĩ Cố Hạ mẫn cảm như vậy, đầṳ ѵú cũng hẳn là mẫn cảm mê người, như Cố Hạ người này, câu lấy hồn hắn, làm hắn trong đầu chỉ nghĩ đến cậu, chỉ niệm cậu, hận không thể lập tức liền ăn cậu.

Cố Hạ không biết những ya nghĩ lưu manh trong đầu Quý Tranh, cầm lấy chiếc đũa ăn cơm thấy Quý Tranh còn bất động liền ngẩng đầu hỏi:

“Anh như thế nào không ăn?”

Quý Tranh lấy lại tinh thần, lại nhìn chằm chằm Cố Hạ ba giây mới cầm lấy đũa, hắn ngày thường sẽ không ăn bánh bí đỏ, kẹp lên hướng bên miệng Cố Hạ đưa.

Cố Hạ vốn định cự tuyệt, ngày thường cậu đều là cùng Quý Tranh ngồi đối diện, hôm nay lại là ngồi một chỗ, chỉ là ngồi bên cạnh Quý Tranh khiến tư duy cậu phân tán, nghĩ đông nghĩ tây, nào còn có thể bình tâm tĩnh khí ăn thức ăn Quý Tranh uy.

“Tôi không……”

“Ăn đi, tôi không thích ăn ngọt.”

Cố Hạ miệng đã đυ.ng tới bánh bí đỏ, không ăn cũng không được, liền há miệng cắn một ngụm.

“Không ăn anh làm gì a?”

Bởi vì em thích ăn. Quý Tranh tâm tình sung sướиɠ, khóe mắt đều mang theo cười. Khi hắn không cười là có thể đem Cố Hạ thần hồn điên đảo, càng đừng nói là lúc cười, đó là tràn ngập mị lực chỉ đối với Cố Hạ mới có thể triển lộ hoặc nhân.

Thời điểm Cố Hạ tìm mọi cách câu dẫn Quý Tranh, Quý Tranh cũng ý đồ câu dẫn Cố Hạ.

“Ngoan, lại ăn một ngụm.” Quý Tranh lừa gạt.

Cố Hạ lại cắn một ngụm, bánh bí đỏ mềm mại phiếm hương vị thơm ngọt, nước bọt không cẩn thận dính lại, Cố Hạ đỏ mặt, lại ở trước mặt người trong lòng, cậu hơi xấu hổ nói:

“Xin lỗi a……”

Bằng không anh đem cả khối đều cho tôi đi.

Quý Tranh giống như mắt mù tai điếc, theo nơi Cố Hạ vừa mới cắn liền ăn, Cố Hạ nghẹn nửa câu cũng chưa nói ra.

Quý Tranh ăn xong còn hỏi Cố Hạ mắt trông mong nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Cố Hạ nghẹn nửa ngày cũng không mặt mũi nói ra, cúi đầu chọc thịt viên nói:

“Anh vui vẻ liền hảo.”

Quý Tranh suýt nữa nhịn không được cười ra. Hắn đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra, chính là muốn giả ngu nhìn Cố Hạ phản ứng. Trong miệng còn có vị ngọt bánh bí đỏ, Quý Tranh quả thật là không quá thích ăn đồ ngọt, bất quá…… Hắn nhìn môi Cố Hạ, độ dày vừa vặn tốt, trước kia cũng trộm quan sát qua. Khi nói chuyện cùng hắn lúc đóng lúc mở miệng mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi. Môi Cố Hạ hôn lên cũng nhất định là ngọt ngào hương mềm. Hương vị ngọt ngào như vậy hắ thật ra không chán ghét, không những không chán ghét, còn thập phần khát cầu.

Một bữa cơm hai người đều có chút tâm viên ý mã*, trên đường trở lại văn phòng, Quý Tranh ở phía sau, Cố Hạ ở phía trước.

(*Tâm lao xao, ưa tơ tưởng chuyện này, hay nhớ nhung việc nọ. Ý nghĩ chạy rong, lung tung, rối loạn.)

Cố Hạ đĩnh lứng thẳng tắp, cậu nghĩ vạn nhất Quý Tranh ở phía sau nhìn chính mình làm sao bây giờ, cậu hẳn là bày ra mặt bản thân tốt nhất cho Quý Tranh nhìn. Đại khái là tác dụng trong lòng, Cố Hạ luôn cảm tầm mắt thấy Quý Tranh gắt gao đinh ở trên người mình, cực nóng bỏng, cậu cũng nóng lên muốn ngất đi.

Cố Hạ đích xác đem lưng đĩnh thẳng, lưng cậu vẫn luôn thẳng liền có vẻ mông càng vểnh. Quý Tranh ở phía sau nhìn, mắt thấy liền nơi, nhịn không được vươn hai ngón tay đυ.ng xương sống lưngCố Hạ, một đường trượt xuống dưới.

Người khác đυ.ng vào cùng chính mình đυ.ng vào là cảm giác hoàn toàn bất đồng. Cố Hạ nhịn không được “A” một tiếng, xem như kinh hô, nhưng nghe càng giống rêи ɾỉ, rốt cuộc biết người phía sau là ai, đôi tay đυ.ng vào lại là ai. Cậu mẫn cảm là bởi vì chạm vào người là Quý Tranh, ít nhiều mang cho cậu kɧoáı ©ảʍ tâm lý.

Nhưng Quý Tranh vì cái gì muốn chạm vào cậu? Cố Hạ quay đầu, Quý Tranh nói:

“Lưng cậu thực thẳng.”

Cố Hạ lộ ra thần sắc bất mãn, gật đầu nói Quý Tranh đi trước, còn mình muốn đi WC.

Quý Tranh nghĩ chính mình làm có chút quá, khiến Cố Hạ phản cảm, bất quá hắn là thật sự nhịn không được, mông Cố Hạ ở lắc lư trước mắt hắn. Hắn luôn muốn theo khe hở đi vào càng sâu……

Cố Hạ hất nước mát lạnh lên mặt, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương mặt mày đều mang theo xuân tình.

Ai ai quá không biết cố gắng, bị Quý Tranh tùy tiện sờ liền sờ ngạnh.

Chỗ kia trướng khó chịu, cậu ngồi trên bồn cầu bình tĩnh lâu mới hoãn xuống. Còn như vậy, chính mình còn không câu dẫn được Quý Tranh, liền trước bị Quý Tranh câu đến nghẹn chết.

………

Lúc tan tầm trời còn chưa tính đen, Cố Hạ đến công viên, khu giải trí trẻ con ngày thường náo nhiệt hiện tại cũng chưa có người nào, cậu an vị trên xích đu, chân quơ loạn.

Một lát sau trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da, Cố Hạ cảm thấy giày này có điểm quen thuộc, suy nghĩ vài giây phát hiện là giày Quý Tranh liền ngẩng đầu.

Quý Tranh đứng ở trước mặt cậu, cao lớn như vậy, vai cũng to, cúi đầu nhìn cậu. Đại khái là có ánh trăng, mắt Quý Tranh ôn nhu, bộ dáng nhìn cậu cũng ôn nhu, như đang nhìn người yêu.

“Như thế nào chạy nơi này?”

Quý Tranh hỏi, “Tìm cậu thật lâu.”

“Tìm tôi làm gì?”

Cố Hạ cảm thấy chính mình thực sự xong đời, vừa nhìn đến người này tâm như muốn hóa, nhưng câu dẫn giống như vô dụng. Cậu ngây ngốc ngửa đầu nhìn Quý Tranh, tay Quý Tranh lại vuốt ve cằm cậu, giống như đùa miêu.

Quý Tranh nói: “Muốn cùng cậu cùng nhau đi a.”

Muốn chết muốn chết, thích Quý Tranh như vậy, thích đến vừa thấy hắn toàn thân liền nóng, như động dục, da^ʍ mĩ lại ngây thơ. Cố Hạ theo tâm mình, nghiêng đầu dùng mặt cọ bàn tay Quý Tranh.

“Nhưng hai ta lại không cùng đường.”

Anh ngày hôm qua còn đuổi tôi xuống xe đâu, Cố Hạ như làm nũng mà nghĩ.

Mặt Cố Hạ thực trơn mềm, như tiểu hài tử, trong lòng Quý Tranh tràn ngập ôn nhu, hắn nghĩ Cố Hạ như vậy thực đáng yêu, chính mình hẳn là xem cậu như bảo bối, nhưng nửa người dưới ngạnh trướng lại nhắc nhở hắn —— Hắn muốn Cố Hạ, muốn hung hăng xâm phạm cậu. Muốn cậu phát ra thở dốc cùng rêи ɾỉ. Muốn nhìn bộ dáng cậu hai mắt đẫm lệ mông lung. Muốn dùng phương thức cuồng dã thô bạo nhất thao cậu thượng cậu.

Ái cùng dục hắn đều phải có. Hắn đích xác tham lam, muốn Cố Hạ toàn bộ là của hắn. Muốn sủng Cố Hạ lại muốn khi dễ Cố Hạ. Muốn Cố Hạ trong lòng có hắn, trên người…… Cũng giống nhau phải có dấu vết hắn lưu lại.

Quý Tranh ánh mắt đen tối không rõ, hắn vốn định tiến từng bước một tuần tự, nhưng Cố Hạ đứng ở nơi này đối hắn chính là một loại dụ hoặc. Hắn nhịn không nổi lâu như vậy, cũng sợ có người rình coi bảo bối của hắn, nên làm chút cái gì, hẳn là ở trên người cậu in lại dấu vết, hẳn là…… Nói cho cậu cậu thuộc về ai.

Cố Hạ ngửa đầu nhìn Quý Tranh, trong mắt ánh đều là ảnh ngược Quý Tranh. Quý Tranh cong lưng, tay ấn sau gáy Cố Hạ, môi đυ.ng tới cổ Cố Hạ trắng nõn thon dài, sau đó hắn hé miệng, mυ"ŧ vào khẽ cắn làn da tế nhuyễn.

Tâm trí Cố Hạ trống rỗng, Quý Tranh gặm cắn có chút dùng sức, cậu co rúm lại một chút.

Quý Tranh nhìn hồng ấn trên cổ Cố Hạ, có chút vừa lòng có chút tham tham hôn hôn hồng ấn kia. Sau đó hắn dùng ngón cái đem nước bọt cọ xuống, lại ấn thật mạnh bôi lên môi Cố Hạ.

“Ngoan, không được sinh khí.”

Mắt Cố Hạ thủy nhuận nhuận, nhìn qua phá lệ sắc khí. Trong lòng cậu kích động không chịu được, hưng phấn như bay lên trời. Nhưng cậu lại biểu hiện không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Tranh hôn lên môi, cảm nhận được đầu lưỡi Quý Tranh cạy ra hàm răng thăm nhập quấy vào.

Này quá làm người hưng phấn, đại khái là do tâm lý, Cố Hạ cảm thấy hạ thân hơi hơi ướŧ áŧ, không chỉ dươиɠ ѵậŧ, còn có hậu huyệt.

Rốt cuộc Cố Hạ cũng có động tác, cậu duỗi tay vòng lấy eo Quý Tranh, muốn hắn càng thâm nhập hôn mình. Quý Tranh quả thực bị cậu câu dẫn càng thêm ra sức, đầu lưỡi hai người dây dưa phát ra tiếng nước xấu hổ, dính nhớp ướŧ áŧ.

Công viên thường thường có người đi lại, hai người một đường dây dưa dây cà đi vào nhà Quý Tranh, vào cửa đèn cũng không kịp mở liền lại hôn nhau.

(Là “dây dưa dây cà” không phải tui thêm đâu, tác giả tấu hài cực mạnh~)

Cố Hạ chân mềm, lòng bàn chân có chút trượt, Quý Tranh kếo cậu lên, ôm đến sô pha, đổi dép lê cho cậu, cởi cúc áo. Cố Hạ ngoan ngoãn ghé vào trên người hắn, như tiểu miêu vươn đầu lưỡi liếʍ môi hắn. Cậu mềm như không xương cốt, Quý Tranh nhịn không được hướng về phía trước đỉnh đỉnh, cách quần Cố Hạ có thể cảm thụ dươиɠ ѵậŧ Quý Tranh gắng gượng, liền dùng tay sờ, khí cụ ngạo nhân bị cậu chạm vào càng thêm hưng phấn.

Quý Tranh than một tiếng, cắn cổ cậu.

“A!”

Cố Hạ kêu ra tiếng, cậu sợ ngã xuống, cái mông cọ xát hướng lên trên. Quý Tranh chụp mông cậu, cảnh cáo đừng lộn xộn. Cố Hạ nhỏ giọng hừ hừ, dùng đầu lưỡi liếʍ hầu kết hắn, còn dùng đầu lưỡi đỉnh lộng.

“Hư tiểu hài nhi.”

Tay Quý Tranh bắt được mông Cố Hạ, bắt lấy tay tay hướng dưới thân ấn.

Cố Hạ đυ.ng tới khóa quần lạnh lẽo, Quý Tranh cắn lỗ tai cậu hàm ở trong miệng cọ xát.

“Kéo ra, đem nó lấy ra.”

——————————–

Xúc cơm đi rồi ra ăn với thịt nè bà con~

Thêm Bình Luận