Ý Đồ Câu Dẫn

6.33/10 trên tổng số 21 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Artist: AsolonBiu Edit + Bìa: MOE Tình trạng: Hoàn (4 chương) Văn án: Chuyện xưa về hai người thích nhau. Người trang(giả vờ~) thanh thuần / người trang chính trực câu dẫn đối phương. Tuy Cố Hạ muốn Q …
Xem Thêm

Chương 2
Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Ánh đèn tối tăm, không khí khô nóng, trong không gian nhỏ hẹp hiện lên bầu không khí ái muội.

Trên tay Quý Tranh còn lưu lại độ ấm đầu lưỡi Cố Hạ, hắn nhẹ vê ngón tay, hầu kết lăn lộn một chút.

Phòng vang lên bài hát cổ điển, rất nhiều người đều cùng nhau xướng lên, Cố Hạ phân thần, quay đầu nhìn màn hình, khi quay đầu, tay Quý Tranh đã duỗi lại đây, ngón tay đυ.ng tới môi cậu.

Cố Hạ theo bản năng há miệng, Quý Tranh thuận thế đem đậu phộng trong tay nhét vào miệng cậu.

Chờ Cố Hạ nhai xong nuốt xuống, Quý Tranh lại cầm lấy một hạt đậu phộng hỏi: “Còn ăn sao?”

Cố Hạ có chút trì độn nghĩ, chính mình tính là câu dẫn thất bại? Cậu vừa nghĩ vừa đem đầu vói qua, Quý Tranh lại uy một hạt đậu phộng.

Cố Hạ ngoan ngoãn há miệng tiếp nhận uy thức ăn làm Quý Tranh suýt nữa khởi động lều trại, này thật sự quá nguy hiểm, nhưng Quý Tranh lại nhịn không được muốn uy cậu, muốn ngón tay đυ.ng tới môi Cố Hạ mềm mại. Khi Cố Hạ há miệng hắn luôn có thể thấy đầu lưỡi hồng mềm mại……

Quý Tranh biết còn như vậy liền có chuyện xấu, vội vàng đem mâm đựng trái cây đẩy đến trước mặt Cố Hạ, hạ giọng: “Cậu ăn đi.”

Cố Hạ thấy Quý Tranh uy cũng không uy mình, khó tránh khỏi mất mát, trong lòng thở dài, thanh thuần làm không được, câu dẫn cũng làm không tốt, ai ai sầu chết người.

Cậu ủ rũ héo úa mà duỗi tay cầm khối dưa hấu gặm lên, nước sốt cọ đến trên mặt cũng không có tâm tình lau, vẫn là Quý Tranh đứng dậy lấy giấy cho cậu lau.

Cố Hạ nghĩ, Quý Tranh thật ôn nhu a, đáng tiếc người có điểm đầu gỗ, chính mình câu dẫn đối hắn hoàn toàn không hiệu quả. Đêm nay phải làm một thứ, nhìn xem trên mạng những người đó là như thế nào truy nam thần nữ thần.

Quý Tranh nhưng không hảo như Cố Hạ nghĩ. Hắn chính là muốn mượn cơ hội sờ mặt Cố Hạ, lấy giấy lau rồi lại lau. Cố Hạ vốn sinh trắng nõn, khăn giấy lặp lại cọ xát ở trên mặt, cọ mặt đều đỏ.

Cố Hạ nghĩ thực nhập thần, căn bản không thấy được ánh mắt Quý Tranh thẳng lăng lăng như muốn ăn cậu. Quý Tranh thật sự nghĩ trực tiếp đem người ấn ở sô pha khi dễ, nhưng hắn nghĩ Cố Hạ ngoan ngoãn mềm mại như vậy, bị khi dễ nhất định khóc, hắn lại luyến tiếc cậu khóc. Cố Hạ nếu khóc, cũng nên là bị hắn làm cho thoải mái khóc mới đúng.

Hai người liền hoài tâm sự kiên trì tới KTV tan cuộc.

Cùng đường đồng sự lên xe về, Cố Hạ không cùng đường với Quý Tranh, nhưng cậu ôm ý tưởng “Dù sao cũng không ai biết, chính là muốn cùng Quý Tranh ngồi cùng nhau” chính là cùng Quý Tranh ngồi trên một chiếc xe.

Cố Hạ một chân mới vừa rảo bước tiến lên trong xe, Quý Tranh liền hỏi:

“Cố Hạ cậu có phải uống nhiều quá hay không?”

Hai người bọn họ đều là thường xuyên nhìn lén đối phương, Cố Hạ uống hai ly, Quý Tranh trong lòng hiểu rõ đâu, lúc này lại giả ngu.

Cố Hạ không nghĩ nhiều như vậy, trả lời: “Liền uống một chút, không có say.”

Quý Tranh ngẩng đầu cười: “Vậy cậu như thế nào ngồi vào nơi này? Nhà cậu không phải ở bên kia sao?”

Hắn nói còn dùng ngón tay chỉ phương hướng.

Cố Hạ bị vạch trần, vội vàng làm bộ lên sai xe hướng trái phải nhìn nhìn nói: “Ai, mơ hồ.”

Vừa nói vừa mở cửa xe, “Anh như thế nào biết tôi ở chỗ nào?”

Cậu chính là thuận miệng hỏi một chút, Quý Tranh lại đáp, nói: “Tôi chính là biết.”

Cố Hạ cách cửa sổ xe hướng Quý Tranh trong xe cười, cười có chút câu nhân, bị bóng đêm làm mông lung lại xinh đẹp. Quý Tranh thậm chí có một xúc động chớp mắt, trong lòng nghĩ hoặc là dứt khoát đem người kéo vào trong xe đến đây đi, hoặc là…… Liền trực tiếp cùng người này đi rồi tính.

Nhưng Quý Tranh vẫn là khắc chế, hướng Cố Hạ vẫy vẫy tay: “Ngày mai gặp.”

Hắn biết cách cửa sổ xe Cố Hạ nghe không được, nhưng hắn vẫn là muốn nói, giống như đem câu này nói ra, liền có hi vọng —— ngóng trông ngày mai sớm một chút đến, ngóng trông ngày mai sớm là có thể thấy Cố Hạ.

……..

Ngày hôm sau Cố Hạ tới có điểm muộn, cậu ở nhà cố ý trang điểm, xuyên áo sơ mi, cả người như sinh viên chưa vào xã hội, thực tuấn tú.

Đồng sự nói giỡn hỏi cậu có phải có đối tượng hay không, nét mặt toả sáng như vậy.

Cố Hạ đi đến chỗ ngồi, trong miệng còn nhắc mãi: “Phải rụt rè.”

Đồng sự vẻ mặt dấu chấm hỏi.

Quý Tranh lúc này từ văn phòng ra tới, tinh thần Cố Hạ đột nhiên tỉnh táo, đôi mắt nhìn theo Quý Tranh đi, trong lòng còn nhắc nhở chính mình: Phải thanh thuần phải thanh thuần, phải rụt rè phải rụt rè.

Quý Tranh thấy cậu, cười nói: “Sớm.”

Cố Hạ cảm thấy tim mình đều bị cười hóa, một dòng nước ấm không ngừng trào ra bao vây cậu.

Cậu nhịn không được hướng Quý Tranh ngây ngô cười, Quý Tranh đi tới gõ đầu cậu, hỏi cậu ngốc cái gì.

Cố Hạ cảm thấy mình cũng không phải là ngây người, đây là bị sắc đẹp mê hoặc. Cậu cúi đầu lẩm bẩm, Quý Tranh đột nhiên khom người thò qua tới, dọa cậu nhảy dựng.

“Nói thầm cái gì?”

Cố Hạ ngẩng đầu nhìn cậu một cái lại cúi đầu, khi lại ngẩng đầu nói: “Cảm thấy anh hôm nay rất tuấn tú.”

Tim Quý Tranh đập thình thịch, người bao lớn còn như thiếu niên hoài xuân, chính hắn đều phỉ nhổ chính mình, nhưng khen người hắn là Cố Hạ, là người hắn thích, người hắn muốn khi dễ lại yêu thương, tâm động liền có vẻ lãng mạn.

Quý Tranh dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, cười khẽ một tiếng ngồi dậy, “Nhưng so ra kém cậu.”

Cố Hạ nói xong sau tai liền đổ mồ hôi, cậu không ngại nói một ít lời càng lộ liễu, nhưng những lời này đó vừa nghe liền không thanh thuần. Tối hôm qua hỏi nhiều như vậy, nói cho chính mình thật nhiều phải rụt rè, khát vọng cùng nóng nảy trong lòng đều phải ngăn chặn. Cố Hạ nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ một câu khen người khuôn sáo cũ.

Nhưng chính là khuôn sáo cũ như vậy, làm cậu có chút không mở miệng được, nói xong liền cảm thấy Quý Tranh muốn chê cười cậu, tưởng tượng đến liền khẩn trương, nghẹn đến lỗ tai đều đỏ.

Quý Tranh thực sự cười, bất quá không có ý tứ chê cười cậu. Cố Hạ có chút an tâm, trong lòng mềm mại, có điểm nhảy nhót có điểm vui vẻ, lại nóng lòng muốn thử. Cậu nhìn chằm chằm cà vạt Quý Tranh, nghĩ một ngày kia chính mình có thể kéo xuống nó, ngẩng đầu lên cùng Quý Tranh hôn môi thì tốt rồi, Quý Tranh ôn nhu như vậy, hôn cũng nên là triền miên.

Quý Tranh: “Giữa trưa cùng nhau ăn cơm?”

Cố Hạ gật đầu, chờ Quý Tranh đi rồi, cậu liền bắt đầu chờ mong giữa trưa, chờ mong thời gian trôu nhanh lên.

……..

Thời tiết nóng bức, Cố Hạ uống rất nhiều nước, đứng dậy muốn đi vệ sinh, mới vừa đi đến hành lang liền nhìn thấy Quý Tranh. Quý Tranh đã muốn chạy tới cửa WC, Cố Hạ vốn dĩ muốn gọi hắn, nhưng lại nghĩ đến cái gì, không kêu ra miệng. Cậu vừa đi vừa cởi bỏ hai cúc áo sơmi. Nếu cậu muốn câu dẫn Quý Tranh, vậy phải làm ra tư thái câu dẫn, tới cửa còn hít sâu vì chính mình cổ vũ.

Quý Tranh đều phương tiện xong rồi, Cố Hạ mới khoan thai tới muộn.

Quý Tranh kéo khóa quần, Cố Hạ thò qua trộm liếc mắt một cái. Quý Tranh ngẩng đầu, cậu nhanh chóng đem đầu quay đi.

“Cậu nhìn lén tôi.” Quý Tranh nói thực khẳng định.

Tay Cố Hạ run lên, thiếu chút nữa tiểu ra bên ngoài.

Quý Tranh vì cái gì rõ ràng?

Cố Hạ chính là người trong lòng hắn hiện tại nhớ nhất, sớm tại thời khắc Cố Hạ ở bên cạnh hắn, hắn liền nhận thấy được người bên cạnh là cậu, vì thế hắn còn cố ý thả chậm tốc độ kéo khóa quần. Đến nỗi là mục đích gì —— dù sao không đơn thuần là được.

Cố Hạ rất thẹn thùng, Quý Tranh hỏi cậu như vậy, cậu ngược lại không đỏ mặt, còn trả lời hắn: “Ân…… Anh thật lớn.”

Quý Tranh có chút ngoài ý muốn, hắn quay đầu nhìn Cố Hạ lúc đóng lúc mở môi hồng nhuận, thực lòng muốn cạy ra, xem đầu lưỡi non mềm kia đến tột cùng là như thế nào nói ra lời câu nhân như vậy.

Cố Hạ giải quyết xong thấy Quý Tranh đang ở bồn rửa tay chờ cậu.

Quý Tranh mới vừa rửa tay xong, tay ướt đẫm, đầu ngón tay nhỏ nước. Cố Hạ cảm thấy tay Quý Tranh hẳn là rất nóng, mang theo hơi nước lạnh lẽo đυ.ng vào chính mình…… Hẳn là sẽ thực thoải mái. Cậu cũng cảm thấy loại ý nghĩ này có điểm dâʍ đãиɠ, nội tâm buồn bã, cảm thấy chính mình cách thanh thuần không làm ra vẻ càng ngày càng xa.

Cố Hạ đi qua đi mở ra vòi rửa tay, Quý Tranh so với cậu cao hơn, cậu lại hơi cong thân, Quý Tranh rất dễ dàng liền thấy được xương quai xanh Cố Hạ lỏa lồ bên ngoài. Cố Hạ thực trắng, xương quai xanh lại rõ ràng, đặc biệt là lúc cậu rửa tay, vai hơi hơi hướng về phía trước, xương quai xanh liền càng thêm rõ ràng, như có thể chứa đầy thủy. Quý Tranh nhịn không được liếʍ liếʍ khóe miệng, cảm thấy chính mình sắp kìm nén không được, muốn sớm áp dụng kế hoạch, ăn Cố Hạ.

Cố Hạ mới vừa đóng vòi nước, tay Quý Tranh liền duỗi lại đây, như Cố Hạ suy nghĩ, tay Quý Tranh mang theo nhiệt độ nóng bỏng, mặc dù chỉ là đầu ngón tay, cũng mang theo lửa, nóng đến cậu nhịn không được co rúm lại.

Quý Tranh chạm vào cổ cậu, cũng khẽ chạm tới xương quai xanh.

“Thực nóng sao?” Quý Tranh hỏi.

“A?” Cố Hạ theo bản năng trả lời, “Còn hảo……”

“Vậy đem cúc áo cài lại đi.”

Quý Tranh nói gợi lên cổ áo Cố Hạ kéo ra một chút, “Lộ rất nhiều.”

Hắn còn nhân cơ hội hướng vào trong liếc mắt một cái, Cố Hạ không nhìn thấy.

Câu dẫn thất bại. Cố Hạ nhịn không được bẹp miệng, có chút nhụt chí giơ tay cài lại hai cúc áo.

Quý Tranh thập phần vừa lòng, hắn chiếm hữu dục nho nhỏ quấy phá một chút. Hắn muốn bộ dáng Cố Hạ mê người đều là của hắn —— rõ ràng còn chưa đem Cố Hạ đuổi tới tay, hắn cũng đã đem cậu về đến lãnh địa, đã bá đạo lại chuyên chính, còn mang theo cổ tự tin, phảng phất Cố Hạ nhất định sẽ là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.

Thêm Bình Luận