Chương 49: Phiên Ngoại: Mang Thai (2)

Sau đó, tướng quân vẫn sẽ tìm cơ hội dụ dỗ người ta ra ngoài tản bộ.

Nhưng Thẩm Mục rất dễ mệt mỏi, lúc nào cũng đi được một chút là bước không nổi nữa, tướng quân phải cõng y trở về.

Sau đó nữa, bụng của Thẩm Mục ngày càng cao, tướng quân đổi thành bế y trở về.

Thẩm Mục vòng tay quanh cổ tướng quân, hỏi hắn thích con trai hay con gái.

Tướng quân cười nói: “Do ngươi sinh ta đều thích.” Nhưng nghĩ kĩ thì cảm thấy con gái có lẽ sẽ ngoan hơn một chút, con trai thì quậy quá.

Hắn nói, giống ta này, lúc nhỏ quậy đến cửu cửu và nương đều đau đầu, hai ba ngày sẽ náo một trận, có một lần còn xém đốt luôn cả trại, bọn họ tức tới đuổi theo ta khắp núi đòi đánh ta…

Thẩm Mục nằm trong ngực hắn cười, nói: “Khó trách bây giờ cữu cữu đánh ngươi thuận tay như vậy…”

Tướng quân: “Còn không phải sao, cho nên nếu như là con trai thì không được giống ta, luôn đem lại phiền phức cho người khác.”

Thẩm Mục lắc lắc đầu nói: “Ta lại muốn nó giống ngươi, gương mặt giống ngươi, tính cách cũng giống ngươi…”

Tướng quân cọ vào mặt y cười, “Không sợ bị nó làm tức chết sao?”

“Sẽ không đâu,” Đôi tai Thẩm Mục đỏ chót, dính vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói, “miễn là giống ngươi ta đều sẽ thích…” (Editor: tui chết đây orn.)

Trái tim của tướng quân lúc đó đã giống như nước hồ mùa xuân, nhấp nhô không ngừng, khóe miệng đã nhếch lên tới mang tai, như thế nào cũng không kéo xuống được, hắn nói: “Nếu như nó dám làm ngươi tức giân, ta sẽ đập nó!”

Ngay lúc này, Thẩm Mục đột nhiên kêu lên một tiếng, tướng quân căng thẳng hỏi: “Làm sao vậy?!”

“Nó đá ta rồi,” Thẩm Mục xoa xoa bụng nói, “ngươi dọa nó sợ rồi.”

“Lá gan nhỏ như vậy sao?” Tướng quân bất mãn nói, “Mới có mấy câu đã sợ rồi, đúng vô dụng…”

Thẩm Mục lại bị đá thêm một cái, y đau lòng con mình, tay bịt chặt miệng của tướng quân, tức giận nói: “Không cho ngươi mắng nó nữa.”

Tướng quân: “……”

Thằng ranh này, còn chưa ra đời đã biết làm chuyện xấu rồi?

.

Cũng không biết có phải do bị tướng quân mắng nên tức giận rồi hay không, bụng của Thẩm Mục lâu lâu sẽ quậy một thứ.

Đầu tiên là khiến Thẩm Mục không còn khẩu vị, cái gì cũng không muốn ăn, tướng quân dụ dỗ hơn nửa ngày y mới cảm thấy có chút đói, muốn ăn đùi gà nướng của Cẩm Tu Lâu, nhưng đợi đến khi tướng quân mua về, lại không muốn ăn nữa, đòi ăn cá hấp tương.

Tướng quân lại đi mua cá hấp tương, mang theo con cá còn chưa kịp bước vào cửa, thư ngốc lại nói ăn không vào, đòi thang bao nhân tôm cua…

Vì vậy, người trên đường luôn nhìn thấy mới sáng sớm tướng quân đã chạy tới chạy lui, không biết đang bận chuyện gì.

Sau đó, Thẩm Mục lại thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm, lăn qua lăn lại đều ngủ không được, thức đến đáy mắt đều đỏ ửng, vừa phiền vừa khó chịu.

Tướng quân đau lòng muốn chết, lại không biết phải làm sao, bóp chân bóp tay cho y, đột nhiên nghe thấy thư ngốc nói, muốn nghe hắn ngâm thơ.

Ta làm sao biết ngâm thơ cơ chứ, tướng quân nói, hay là ta hát mấy bài hành quân cho ngươi nghe.

Thư ngốc suy nghĩ trong chốc lát nói, cũng được.

Vì vậy, vào nửa đêm, tướng quân ôm y vào trong lòng hát quân ca, hát nhanh một chút không được, chậm một chút cũng không được; hát lớn tiếng không được, nhỏ tiếng lại cũng không được…

Hạ nhân trong Thẩm phủ bị dọa đến sợ chết khϊếp, nửa đêm rồi, từ đâu ra mấy tiếng “ú ú” kia vậy trời, quỷ đến quậy sao?

Có quỷ đến quậy hay không tướng quân không biết, nhưng Thẩm Mục nghe bài hát quân ca lệch nhịp của hắn đã ngủ thϊếp đi rồi.

Sao có thể quậy đến như vậy? Tướng quân xoa xoa bụng Thẩm Mục nghĩ, nếu cứ tiếp tục quậy như vậy, ngươi coi lão tử sau này thu phục ngươi như thế nào…

Hắn còn chưa nghĩ xong, cái bụng dưới tay lại động một cái, Thẩm Mục mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, hỏi: “Sao ngươi không hát tiếp đi?”

Tướng quân: “……”

“Hát hát hát, đang hát đây…”

Ranh con, mi chờ đó cho ta!