Chương 48: Phiên Ngoại: Mang Thai (1)

Tướng quân ngồi trong xe ngựa, chống cằm nhìn Thẩm Mục đang ngủ trong lòng mình.

Hắn nghĩ, gần đây thư ngốc có phải rất mệt hay không, sao chỉ mới mấy bước từ hoàng cung về Thẩm phủ y cũng có thể ngủ say như vậy?

Hôm qua cũng vậy, nói là sẽ vào cung với hắn, hai người cưỡi cùng một con ngựa, lắc lư được nửa ngày thì đã không nghe được âm thanh nào nữa, tướng quân quay đầu lại nhìn, thấy y đã dựa vào lưng mình ngủ thϊếp đi.

Còn có ngày hôm kia nữa, nói là muốn ăn thạch quế hoa, tướng quân liền đi ra ngoài mua, lúc về đến đã thấy y nằm bò trên bàn đá ngủ say, cũng chẳng sợ sẽ bị cảm lạnh…

Cả hôm trước ngày kia nữa…

.

Thẩm Mục cọ cọ mặt, mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, “Về đến nhà rồi sao?”

“Ân.” Tướng quân xoa xoa gương mặt ửng hồng của y, “Gần đây trong cung có nhiều việc để làm lắm sao? Mệt lắm sao?”

“Cũng không có,” Thẩm Mục lắc đầu, “cũng không phải ta mệt, chỉ là cảm thấy buồn ngủ… Hay là do chứng mệt mỏi vào mùa xuân*?

*: chỉ những người thường xuyên cảm thấy buồn ngủ vào mùa xuân, mơ màng vào mùa hè và cảm thấy mệt mỏi vào mùa thu.

Tướng quân nghĩ, cũng đúng, gió xuân nhẹ nhàng mát mẻ như vậy, hợp với thư ngốc nhà hắn như vậy, cũng không trách vì sao y cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng mấy ngày tiếp theo, Thẩm Mục eo vừa đau chân lại nhũn, tướng quân đánh bóp mấy lần vẫn không khá lên, muốn đi tìm đại phu đến khám cho y, Thẩm Mục lại cảm thấy không cần thiết, cũng chẳng có chuyện gì.

Khẩu vị của Thẩm Mục cũng trở nên tệ hơn, ngày thường vẫn rất thích ăn món ngọt, bây giờ lại không thích nữa, ngược lại muốn ăn đồ chua, chua đến chân mày y nhíu chặt lại nhưng vẫn muốn ăn, nếu như tướng quân không cho y ăn nữa, y sẽ tức giận.

Sáng sớm ngày hôm nay, y ăn hết một chén cháo nóng, chưa qua một lát đã nôn hết ra.

Tướng quân bị dọa sợ, gấp rút chạy vào trong cung lôi Liên Tầm qua đây.

Liên Tầm ngồi bên cạnh giường, khám rồi lại khám, trầm mặc một lúc lâu mới đứng lên mắng tướng quân, “Ngươi chăm sóc người ta kiểu gì vậy? Thẩm đại nhân đang mang thai ngươi cũng không biết?!”

Tướng quân: “……”

Thẩm Mục: “……”

“Liên huynh,” Thẩm Mục tâm tình phức tạp nói, “Thẩm mỗ là nam tử, sao có thể…”

Liên Tầm chắc chắn nói: “Ngươi đã mang thai rồi, hai tháng.”

Tướng quân đánh vào đầu mình một cái, kéo lấy tay Thẩm Mục kinh hỉ nói: “Ta biết rồi, chắc chắc là nhờ cái khóa cầu con của mẹ mang đến! Thư ngốc, chính là khóa cầu con!”

Thẩm Mục: “… Khóa cầu con? Không phải khóa bình an sao?”

Lúc này tướng quân mới nhớ ra mình đã lừa gạt người ta, xoa xoa bụng y nói qua chuyện khác: “Thư ngốc, chúng ta có con rồi! Có vui không?!”

Đáy mắt Thẩm Mục đều là ý cười, gật gật đầu, “Ân…”

.

Liên Tầm khai một vài bài thuốc cho thẩm mục, tướng quân không cho người khác nấu, mỗi ngày đều ngồi xổm trong nhà bếp, mặt lúc đen lúc xám.

Thư ngốc mang thai rồi, mỗi ngày hắn nghĩ tới chuyện này đều sẽ ngây ngốc cười, lão tử sắp làm cha rồi!

Mấy ngày đầu Thẩm Mục còn ngoan ngoãn uống thuốc, vài hôm sau đã nói thuốc đắng quá, không muốn uống nữa.

Tướng quân gấp gáp uống hết thuốc, ôm lấy người đút thuốc bằng miệng, nhưng lúc nào thuốc đã đút xong cũng không chịu thả người ra, thư ngốc ôm bụng nói, muốn hôn nữa cơ…

Hôn xong lại phải ôm y ngủ, thư ngốc của hắn bắt đầu dính người rồi, nằm trong ngực hắn ôm chặt eo hắn, mềm nhuyễn dính vào lòng hắn.

Nhưng Liên Tầm nói, không được ngủ nhiều như vậy nữa, phải ra ngoài tản bộ một chút.

Vì vậy tướng quân bắt đầu thương lượng với người trong lòng, “Thư ngốc, khí trời hôm nay rất tốt, chúng ta ra ngoài tản bộ một chút được không?”

“Không muốn,” Thẩm Mục trốn trong chăn nhõng nhẽo, “muốn ngủ…”

Tướng quân: “Một lát đi về rồi ngủ tiếp?”

Thẩm Mục lắc lắc đầu, chôn mình trong chăn không động đậy.

Tướng quân cảm thấy như vậy không được, vẫn phải dẫn y ra ngoài đi dạo, dụ dỗ kéo người ra khỏi chăn.

Thư ngốc vì vậy mà không vui vẻ, mắt long lanh đầy nước nói: “Tại sao không cho ta ngủ?! Ngươi không còn thích ta nữa rồi có phải không?!”

Tướng quân: “……”

Trời đất ơi, thư ngốc biết làm nũng rồi!