Chương 10
Vừa nghe xong điện thoại, Đàm Hạ Thụ lập tức chạy tới.
Bác sĩ của gia đình đang cùng với mẹ anh ở phòng khách thảo luận về bệnh tình của Đàm Tinh Hà, Đàm Hạ Thụ nhận cốc trà nóng do người giúp việc đưa tới, nghe mẹ anh giải thích tình huống ——
"Con bé khóc thật lâu, lại không chịu uống thuốc, náo nói không muốn sống. Ai, con đi khuyên nhủ con bé đi."
Mới vừa ở trong điện thoại, đã cùng Hạ Thụ nói chuyện đã xảy ra.
"Cũng khó trách con bé khó chịu, lần đầu tiên có nói thẳng với nó như thế."
Hai mẹ con, dưới đèn lẳng lặng ngồi trong chốc lát.
Đàm Bích Nga lau nước mắt.
"Mẹ nên ngăn cản, nhưng lúc đó mẹ lại nghĩ, có người nói với con bé như vậy cũng tốt, dù sao em gái con mấy năm này, cũng cho con không ít phiền toái. Nếu là để chúng ta nói, có khi con bé còn khó chấp nhận hơn... Mẹ làm sao cũng không nghĩ tới con bé lại ở trước mặt mọi người lấy tóc giả xuống..."
Đau lòng a, đứa nhỏ này mười lăm tuổi mắc bệnh ung thư não, từ đó cùng ung thư kháng chiến, thật vất vả mới khống chế được, nhưng bởi vì thời gian dài cùng tật bệnh làm bạn, thiếu hụt cùng người khác giao tế, hành động trẻ con, tư tưởng cực đoan.
Đàm Tinh Hà từng cùng bạn trên mạng nói chuyện yêu đương, nhưng trong một lần hẹn hò, cùng người đi đường đυ.ng chạm, khiến cho tóc giả rơi xuống, bạn trai nhìn thấy đỉnh đầu trọc lóc của cô, mặt ngoài trấn định, còn muốn cô đừng để ý, nhưng càng lúc càng xa, cuối cùng tránh không gặp mặt. Từ đó Đàm Tinh Hà nhận định trên đời chỉ có một người vĩnh viễn sẽ không ngại cô xấu, không sẽ rời khỏi cô, đó chính là anh trai thân yêu của cô, anh đã đáp ứng sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô.
Đàm Hạ Thụ vỗ vỗ bả vai mẹ, đứng dậy, hướng phòng của Tinh Hà đi tới.
Đẩy cửa ra, bên trong tối đen, không khí buồn bực. Anh mở đèn, lập tức người trên giường kéo chăn trùm đầu, che đi ánh sáng. Anh đi tới kéo rèm cửa sổ để cho áng sáng tràn vào, lại mở ra cửa sổ, để cho không khí mới mẻ thay thế cho không khí buồn bực trong phòng. Sau đó, anh cuốn cao ống tay áo, ngồi xuống bên giường, vén chăn lên, cười ngắm người núp bên trong.
"Anh..."
Cô không có đội tóc giả, nước mắt lưng tròng, ánh mắt giống như nai con vô tội.
"Tại sao không uống thuốc?"
"Tại sao phải uống thuốc, em chết đối với tất cả mọi người đều tốt..."
Cô thương tâm nói:
"Dù sao em chỉ biết cho mẹ cùng anh thêm phiền toái, em biết các người cũng ghét em, em là gánh nặng của mọi người."
Nhớ tới lời của Hùng Bảo Bảo, cô thương tâm nói.
Hạ Thụ cười, dung túng tính tình của cô, ôn nhu nói:
"Em chết, anh sẽ rất đau lòng."
Cô khóc to:
"Anh còn có Hùng Bảo Bảo, cô ta rất khỏe mạnh, cô ta có thể theo anh cả đời!"
Ngưng mắt nhìn gương mặt tái nhợt của em gái, bệnh tật tàn khốc đã ăn mòn con người cô; thương sự đau khổ của cô, anh trước giờ vẫn dung túng, mặc cô vì cảm thấy không an toàn mà vơ vét tình cảm của anh. Hóa ra phần dung túng này chỉ làm cô càng chìm sâu hơn vào sự bi thương.
"Tinh hà."
Hạ Thụ kéo cô, nhìn cô.
"Anh yêu Hùng Bảo Bảo, không có nghĩa là sẽ giảm bớt sự quan tâm yêu thương em. Chúng ta là người thân, chảy cùng dòng máu, tình cảm của chúng ta không thể phân cách, cũng không gì có thể so sánh được. Em là em gái của anh, vĩnh viễn cũng là như vậy, sẽ không bởi vì anh yêu người nào mà có thể thay đổi sự thật này. Chờ anh cưới cô ấy, cô ấy có thể cùng anh cùng nhau yêu thương em."
"Nhưng anh yêu thương, bận rộn cùng bạn gái, em rất tịch mịch."
Đàm Tinh Hà níu lấy áo sơ mi Hạ Thụ khóc rống .
"Làm sao có thể?"
Hạ Thụ nhẹ giọng trấn an em gái.
"Chờ anh đem Bảo Bảo cưới vào cửa, không phải lại có thêm người thương em?"
"Em từng cùng cô ta gây lộn! Cô ta làm sao có thể thương em? Cô ta ghét em, còn mắng em."
"Cô ấy mắng em?"
Hạ Thụ xoa đầu cô.
"Đúng vậy a, mắng rất dữ, đem em mắng khóc... Cô ta không có nói với anh sao?"
Ca ca tám phần đã biết chuyện điều tra Bảo Bảo, Đàm Tinh Hà quệt mồm hỏi:
"Cô ta hẳn là đã tố cáo với anh? Cô ta nói như thế nào? Có phải nói em rất đáng giận? Cô ta bảo anh đến tìm em tính sổ?"
"Em tình nguyện uống thuốc không? Mẹ rất lo lắng cho em."
Anh không muốn hưởng ứng vấn đề này.
Đàm Tinh Hà lui người, nhìn anh trai, lòng nghi ngờ phỏng đoán.
"Tại sao không nói? Cô ta mắng em thế nào? Anh nói đi, không cần sợ em thương tâm."
"Em thật muốn nghe?"
Anh cười.
"Dĩ nhiên!"
Đáng giận, Hùng Bảo Bảo nhất định đem cô mắng được rất khó nghe, khích bác tình cảm giữa cô cùng anh trai.
"Chuyện này rất quan trọng? Tại sao phải nghe để thêm tức giận?"
Hạ Thụ siết chặt gương mặt cô.
"Hừ! Anh nói, em pahir nghe xem cô ta có nói bậy hay không."
Tinh Hà lau nước mắt.
"Tốt."
Đàm Hạ Thụ đưa tay lấy ra cái chén cùng thuốc.
"Uống thuốc đi, anh sẽ nói cho em biết."
Đàm Tinh Hà nhận lấy cái chén một ngụm đem thuốc nuốt xuống.
"Nói đi. Mắng em cái gì?"
Đàm Hạ Thụ đặt cái chén xuống xong, cười ngắm em gái.
"Cô ấy không nói gì."
Đàm Tinh Hà trố mắt.
"Không thể nào."
Hùng Bảo Bảo rõ ràng rất giận.
"Trên thực tế, cô ấy cũng không có gọi điện thoại cho anh."
"Gạt người! Cô ta không tố cáo, làm sao anh bỗng nhiên chạy về nhà?"
"Em thương tâm như vậy, mẹ gọi điện thoại cho anh."
Đàm Hạ Thụ rút giấy giúp cô lau nước mắt.
"Anh nghe nói em gặp chuyện không hay, lập tức về thăm em."
"Cô ta thật không có gọi điện thoại?"
"Anh sao phải lừa em, buổi tối chỉ có mẹ gọi cho anh."
Hạ Thụ đau máy cho Tinh Hà kiểm tra.
"Cô ta..."
Đàm Tinh Hà kiểm tra thông tin cuộc gọi tới.
"Anh có gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy tắt điện thoại."
"Tại sao?"
"Còn tại sao, không dám anh."
Đàm Hạ Thụ cười nắm lấy mũi cô.
"A? Bởi vì em đầu trọc sao? Hù cô ấy?"
"Không phải vậy, đứa ngốc."
Hạ Thụ cười to, vỗ vỗ đỉnh đầu trọc lóc của em gái.
"Vậy tại sao cô ta..."
"Anh nghĩ... Cô ấy là vô ý chọc cho em khóc, làm cho em bi thương, cho nên không có mặt mũi nào gặp anh."
"Cho nên cô ta cũng không còn nói cho anh biết em điều tra cô ta..."
Cho là Hùng Bảo Bảo có lập tức cùng anh trai tố cáo, kết quả cô ngược lại trốn đi?
"Em điêu tra cô ấy?"
Hạ Thụ kinh ngạc, Đàm Tinh Hà phút chốc trốn vào trong chăn.
Tinh Hà núp ở mặt trong buồn bực nói:
"Em biết sai rồi! Thật biết rồi..."
Lời của Hùng Bảo Bảo nói còn văng vẳng bên tai...
Anh ấy lại có loại em gái như cô, mở miệng nói yêu thương anh ấy nhưng lại toàn làm những chuyện tổn thương anh ấy.
Không! Tinh Hà níu chặt chăn. Không phải như thế! Cô chẳng qua là sợ, sợ tịch mịch. Đàm Tinh Hà từ trong chăn hướng Hạ Thu kêu lên:
"Anh, thật ra em... em thật sự... Hy vọng anh hạnh phúc..."
Hạ Thụ ngơ ngẩn, nhìn đứa em gái nhỏ trong chăn vì khóc mà thân thể run rẩy. Anh tự tay vỗ vỗ chăn.
"Tinh Hà, em hiểu chuyện, anh thật rất vui. Cám ơn."
"Anh đi tìm chị ấy đi, không cần lo lắng cho em. Những năm này... Thật xin lỗi, em thật sự hy vọng anh vui vẻ, thật!"
Đàm Tinh Hà học kiên cường dũng cảm, không để cho anh phiền não.
"Anh thật là rất vui..."
Hạ Thụ rất vui mừng, em gái của anh rốt cục hiểu được tỉnh lại. Xoa xoa người trong chăn, nhẹ lời hứa hẹn.
"Em vĩnh viễn là em gái anh thích nhất, vĩnh viễn."
*****
Thương tổn Đàm Tinh Hà, Hùng Bảo Bảo rất khó chịu. Cô tắt điện thoại di động, sợ đối mặt Đàm Hạ Thụ. Nghĩ đến bản thân đối với em gái anh làm ra chuyện quá phận như vậy, cô cảm thấy rất có lỗi với Hạ Thụ.
Chín giờ bốn mươi, Đàm Hạ Thụ trực tiếp gọi đến Hùng gia, Hùng Hoa Anh nhận, Bảo Bảo ở bên chớp mắt, muốn cha nói dối rằng cô không có ở đây.
"Bảo Bảo còn chưa có về nhà..."
Hùng Hoa Anh giúp con gái nói dối Hạ Thụ. Sau khi cúp máy sau, hỏi Bảo Bảo:
"Các con cãi nhau?"
"Không có."
"Vậy sao không tiếp điện thoại của cậu ta?"
Cô không phải đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt sao?
"Ai, ba đừng quản nữa!"
Hùng Bảo Bảo ánh mắt lóe lên.
Hùng Hoa Anh đi ngủ trước còn bỏ lại câu nói.
"Đàn ông tốt như vậy rất khó tìm, con đừng giận nữa."
"Uy, con nào có giận anh ấy?"
X ! Bây giờ cô giống như con rùa vậy, một con con rùa làm sai chuyện sợ bị mắng chui vào trong vỏ, thật là không được tự nhiên.
Mười một giờ, điện thoại lần nữa vang lên.
Nhất định là Hạ Thụ! Cô nhìn chằm chằm điện thoại, kinh hồn táng đảm.
Hùng Hoa Anh đã đi ngủ bị đánh thức, từ phòng ngủ rống:
"Điện thoại, điện thoại a!"
Ầm ĩ đã chết!
"Dạ."
Hùng Bảo Bảo đưa tay đón, đầu ngón tay vừa đυ.ng đến điện thoại đột nhiên ngược lại giật ra dây cắm, tiếng chuông lập tức ngưng bặt.
Hô ~~ cô thở dài, giật mình đổ mồ hôi. Trời ạ ~~ cô thất bại tung một quyền vào không trung, ngã ngồi xuống ghế sa lon. Uất ức! Nghiêm khắc mà nói, cô cũng là vô tâm ma!
Cảm thấy dạ dày có chút đau, buổi tối còn chưa có ăn. Cô đứng dậy xuống bếp lấy mì tôm, đổ nước nóng, đậy nắp.
Bảo Bảo xoay người, lưng dựa vào tủ bếp, ngắm ngón chân cái sưng đỏ. Di? Phồng lên rồi ... Ai, đi không quen giày cao gót, mài phá ngón chân, lại kéo ra bộ âu phục màu hồng phấn cao quý trên người, nghĩ tới, chờ một lát tắm xong, muốn đem nó đóng gói ngày mai cầm đi giặt, bộ âu phục này đã tiêu tốn của cô mất ba ngàn đồng đấy, là bộ quần áo đắt tiền nhất cô từng mua. Ai, đáng tiếc, bữa tiệc bị phá hư.
Cha nói rất đúng, tính tình của cô thật cần cải tiến, khi đó nếu như nhịn xuống không cùng Đàm Tinh Hà ầm ĩ đã tốt.
Suy nghĩ miên man, chợt nhớ lại bát mì tôm, xoay người mở nắp ra, mặt cũng hồ, nát thành một đoàn.
Lười đi ra ngoài ăn, cầm chiếc đũa, gawso lên vài sợi... Sợi mì bị nấu nhừ, ai oán giắt trên đũa, sau đó đứt quãng rớt lại trong bát.
Bảo Bảo nhíu mày, đáng giận! Thật ác tâm... Quơ lấy chén, đem bỏ vào bồn rửa, ném chiếc đũa, hai tay chống lên tủ bếp.
Đinh —— chuông cửa phút chốc vang lên.
Cô xoay người, xuyên qua phòng khách đi mở cửa.
Dưới đèn, Đàm Hạ Thụ tựa vào cạnh cửa, liếc thấy Bảo Bảo, nhếch miệng, xuy một tiếng huýt sáo.
"Wao, em mặc váy!"
Lần đầu tiên nhìn thấy.
"Làm sao lại tới?"
Bảo Bảo hỏi được hữu khí vô lực, tránh ra tầm mắt của anh.
"Làm sao không nghe điện thoại?"
Tiếng nói trầm thấp ôn nhu hỏi cô.
Ai đó tâm tình xuống thấp, cúi đầu tự định giá có nên nói ra chuyện tối nay hay không. Anh còn không biết sao? Cô buông thỏng mặt, tâm sự nặng nề.
Anh mỉm cười.
"Em nhìn một bộ chột dạ bộ dạng."
Con người trước giờ cao khí ngang trời, nay lại bày ra bộ dạng này, có thể thấy không chịu đả kích không nhỏ.
Bảo Bảo ngẩng đầu, trừng anh một cái.
"Em đang rất phiền!"
Hạ Thụ nắm lấy một lọn tóc cô, kéo nhẹ, gương mặt gần sát hơn. Nhìn thẳng cô nói:
"Mặc đồ đẹp như vậy, có phải là giấu anh cùng người khác hẹn hò?"
"Nói loạn!"
Anh ha hả cười. Giọng nói hơi khinh bạc quen thuộc, kỳ dị trấn an tâm tình của cô.
Vốn là như vậy, anh dùng giọng điệu này nói chuyện, giống như là thiên hạ không có đại sự, tất cả đều chỉ là lo sợ không đâu. Như vậy bình thản, nói nói cười cười. Bảo Bảo đưa mắt nhìn anh, dưới ánh trăng Đàm Hạ Thụ, anh tuấn trong sáng, thưởng tâm duyệt mục.
Cho dù anh biết chuyện tối nay, anh cũng sẽ không tức giận với cô? Dù sao anh đối với cô luôn luôn đều là ôn hòa như vậy, có tính nhẫn nại a, có nên không bởi vì chuyện này mà trở nên chán ghét cô?
Hỏng bét, tình yêu quả thật hại người lo được lo mất, cô từ bao giờ lại sợ bị ghét như vậy?
"Hạ Thụ..."
Làm sao bây giờ? Bị người nhà anh ghét. Bảo Bảo thở dài, buông thỏng bả vai, do dự không biết phải như thế nào nói.
Hạ Thụ lui về phía sau một bước, đánh giá cô, đem cô từ đầu đến chân nhìn một lần, tầm mắt dừng lại trên đầu ngón chân sưng đỏ của cô.
"Ngón chân làm sao vậy?"
"Mang giày cao gót mài trầy da."
"Cho nên tối nay em khó có dịp mặc âu phục, đồng thời phá lệ đi giày cao gót?"
Anh nhìn thẳng cô, đông thời giật xuống chiếc cà vạt màu lam trên cổ áo.
Anh lắc đầu, cười ngắm cô, dùng khẩu khí lười biếng nói:
"Bảo Bảo, gặp người nhà anh cần thận trọng như vậy sao?"
Anh biết? ! Bảo Bảo phút chốc đỏ mặt.
Hạ Thụ ranh mãnh nói:
"Thì ra là... em coi trọng người thân của anh như vậy."
Anh bộ dạng tỏ vẻ rất cảm động.
"Anh biết hết rồi?"
"Ừ."
"Em là nói... Ừ... Anh biết bao nhiêu?"
"Biết từ lúc bữa ăn diễn ra cho tới lúc em gái anh tháo tóc giả xuống."
Trong ngữ khí của anh hàm chứa nụ cười.
"Vậy anh..."
Làm sao còn cười được?
Anh mang áo khoác vắt lên vai phải, giơ tay lên nhìn đồng hồ.
"Các người hẹn sáu giờ đúng không... Bây giờ là mười hai giờ ba mươi lăm phút."
Ánh mắt đối lại ánh mắt của cô.
"Nói cách khác, đã qua hơn sáu giờ, trên người của em còn mặc âu phục, có thể thấy được phiền não đến mức cũng không muốn đi thay đồ. Anh trăm phần trăm khẳng định em bữa tối nay vẫn chưa ăn gì, hai trăm phần trăm khẳng định em hiện buồn đến muốn chết."
Anh cười cười trừng mắt nhìn. Thật không giống như Hùng bảo Bảo lúc bình thường thân thể khỏe mạnh, khí thế hừng hực.
"Em đối với em gái anh rất nặng lời."
Bảo Bảo nhỏ giọng nói.
Hạ Thụ đi lên trước, chế trụ cổ tay của cô, đột nhiên đem cô ôm ngang.
"Hạ Thụ?"
Đột nhiên bị nhấc lên, cô vội vàng ôm lấy cổ anh.
"Bây giờ anh lo lắng nhất chính là cái bụng đáng thương của em, em không đói bụng sao?"
Anh cúi nhìn cô, tiếng nói sủng nịch.
"Anh thả em xuống, làm chi ôm?"
Hạ Thụ hôn lên trán cô.
"Chúng ta đi ăn cái gì ngon ngon, cho em ăn đến no thì thôi."
"Nhưng là —— "
Phanh! Không cho cô cơ hội cự tuyệt, Hạ Thụ đá lên cửa sắt.
"Uy, em còn chưa mang giày!"
"Bỏ qua cho cho đôi chân đáng thương kia đi, anh sẽ ôm em."
Ôm cô bước về phái xe.
"Chìa khóa, túi xách..."
Hết thảy đều không mang a! cô giãy dụa muốn đứng xuống.
"Kia đều không là vấn đề."
Đem cô nhét vào trong xe.
"Không có chìa khóa em làm sao về nhà? Ba em đã ngủ..."
Cô còn đang la lối chiếc xe đã phóng đi trên con đường tối.
*****
Trong một nhà hàng Ấn Độ nhỏ, nơi được giới văn nghẹ sĩ yêu thích nhất, ân trong một ngõ nhỏ tách biệt với thành phố, không có bảng hiệu, tường cement, có một cầu thang trải thảm vàng thông với nhà hàng dưới lòng đất.
Đàm Hạ Thụ ôm Hùng Bảo Bảo hướng phòng dưới đất đi.
"Uy, có thể thả em xuống, như vậy quá rêu rao đi?"
"Có quan hệ gì."
"Phía dưới là nhà hàng?"
"Nhà hàng Ấn Độ."
"Anh bây giờ định cứ thế ôm em vào nhà hàng?!"
Cô đề cao âm lượng.
Anh ha hả cười.
"Cũng có thể khiêng đi nhưng em mặc váy, anh sợ em cảnh xuân lộ ra ngoài... Ngô!"
Bị Bảo Bảo đá một cước.
Đàm Hạ Thụ kiên trì không buông cô xuống, Hùng Bảo Bảo cô một thân võ công, muốn thoát khỏi ngực của anh quá dễ dàng. Nhưng nghĩ đến, anh là sợ chân cô đau mới kiên trì ôm cô, mặc dù lúng túng, trong lòng vẫn là ngọt ngào, hưng phấn. Ngoài miệng không thừa nhận, trong lòng lại vì sự ôn nhu của anh mà cảm động.
Đi xuống thang lầu, trên bức tường cement màu xám tro có một chiếc giá cắm nến, bên trên còn có một cây nên đang đốt lên, quang ảnh lần lượt thay đổi, bọn họ giống như là đã xuyên qua một cái đường hầm thời không kỳ quái.
Theo từng bậc một đi xuống thang lầu, dựa vào l*иg ngực rộng lớn nam tính của anh, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên cơ thể anh, cảm thụ xúc cảm bóng loáng nhẵn nhụi từ chiếc áo sơ mi cao cấp phẳng phiu của anh trên gương mặt. Bảo Bảo vui vẻ, cả đêm tâm tình căng thẳng cũng từ từ thanh tĩnh lại.
Anh biết chuyện phát sinh buổi tối, vẫn còn tìm đến cô. Anh không có trách cứ cô nửa câu, chẳng qua là lo lắng cô còn không có ăn bữa ăn tối. Anh yêu thương cô hai chân không quen đi giày, một đường đem cô ôm qua...
Bảo Bảo đem mặt vùi vào l*иg ngực kia, lỗ tai rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của anh. Cô có thể nào ngăn cản một người đàn ông ôn nhu như vậy a!
Bọn họ đi tới cửa nhà hàng, cô nghe thấy tiếng đàn Măng-đô-lin duyên dáng, từ trong lòng ngực của anh nhìn lại, trong mũi tràn ngập mùi vị trầm hương nồng đậm, cảnh tượng trước mắt tựa như đi tới vương quốc Ấn Độ thần bí.
Ai có thể nghĩ đến giữa đêm khuya tại Đài Bắc, bên dưới một con đường vắng lặng, lại có một nhà hàng Ấn Độ như vậy?
"Nhà hàng mở cửa từ lúc này đến sáng sớm."
Hạ Thụ giới thiệu.
Hai nữ phục vụ ăn mặc theo kiểu Ấn Độ tiến tới chào hỏi bọn họ, dẫn bọn họ đến chỗ ngồi.
Hạ Thụ không chịu để cô xuống, kiên trì ôm cô đi về phía chỗ ngồi, nếu là ở một nhà hàng khác chuyện này nhất định khiến cho mọi người xôn xao, nhưng ở chỗ này cũng không như vậy, đại khái nguyên nhân do khách nhân tụ tập ở đây phần lớn là người hoạt động trong giới nghệ thuật.
Bảo Bảo bận rộn đánh giá cách trang hoàng trong nhà hàng. Từ trần nhà rũ xuống những tua rua trùng điệp nặng nề, trên mỗi chuỗi đều có một câu Kinh Phật. Trong mùi trầm hương nồng đậm, tràn ngập một cỗ không khí lang thang chán chường.
Bảo Bảo chuyển ánh nhìn lên trên không. Nơi này không có đèn, nóc nhà treo treo một cái mâm lớn, trong mâm đốt rất nhiều nến, mâm khẽ đung đưa, ánh nến hắt xuống cũng chợt lóe, chợt lóe.
Nơi này không có ghế, một cái bàn thấp được đặt ở trên giường. Mọi người cởi giày, bỏ xuống áo khoác, hoặc ngồi hoặc nằm, trò chuyện với nhau, có người thậm chí còn lấy tay ăn cơm.
(Đồ ăn Ấn Độ, đương nhiên phải ăn bằng tay )
Xôn xao! Mở rộng tầm mắt.
Đi tới chỗ ngồi, Hạ Thụ để Bảo Bảo xuống, ngồi xuống phía đối diện cách cô cái bàn thấp.
Nhân viên phục vụ đưa tới một cái bát đồng đựng nước, hai cái khăn tay đặt ở trên bàn.
"Tối nay chúng ta thể nghiệm một chút cuộc sống của người Ấn Độ."
Anh kéo tay cô bỏ vào bát đồng, vốc nước giúp cô rửa tay.
"Phải dùng tay ăn cơm sao?"
Cô hỏi.
"Ở Ấn Độ, bình thường mọi người thường dùng tay ăn cơm."
Anh rút ra khăn mặt, bao lấy tay cô, cẩn thận lau khô, động tác thật ôn nhu.
"Bọn họ sẽ không bị phỏng tay?"
Hạ Thụ cười đáp:
"Sẽ không. Em cũng có thể lựa chọn dùng dao nĩa, bất quá anh tính muốn nhập gia tùy tục."
Anh rửa tay, cuộn lên ống tay áo, đồng thời giải khai mấy cái nút áo sơ mi.
Nhìn động tác của anh, cô cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Cổ của anh lộ ra khỏi cổ áo sơ mi mở rộng, làm cho người mơ màng (>"
Nhân viên phục vụ đưa tới thực đơn, Hạ Thụ điểm mấy món ăn Ấn Độ, kèm thêm rượu.
Đồ ăn lục tục được bưng lên, đều được đựng trong những cái bát nhìn giống như bảo vật.
Còn chưa động thủ, những thức ăn bốc khói bên trong bát đồng bốc mùi tiêu thơm ngào ngạt, đã trước làm cho ánh mắt người ăn được một lần thưởng yến.
(Đoạn này rất xin lỗi, vì ta không rành các món ăn Ấn Độ nên chỉ có thể "phóng tác" theo như cách hiểu của ta, có thể không chính xác lắm, mọi người thông cảm ^^)
Bảo Bảo lúc này thật bụng đói kêu vang, cô cùng Hạ Thụ tay không hướng thức ăn tiến công, ăn bính ăn cơm, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu.
Gạo Ấn Độ thật dài, mùi vị hương nồng, phối hợp với mùi cà ri nồng đậm, lưu lại trong miệng thật lâu không tiêu tan. Rượu Ấn Độ chứa trong chiếc hũ màu vàng mỏ nhọn, Hạ Thụ giúp cô rót rượu, cô nâng lên chén đồng, nhìn dòng rượu màu hổ phách từ trong miệng bình hỏ hẹp một đường lấp lánh giống như kim tuyến đi vào trong chén, tâm trước đã say một nửa.
Đồ nướng Ấn Độ kỳ diệu thú vị, Hạ Thụ hướng Bảo Bảo làm mẫu ăn trước. Anh xé một mảnh thịt nướng, chấm nước tương, tự tay đưa vào trong miệng cô, ngón cái xóa đi nước sốt tràn ra bên khóe mép cô, lúc này lòng của cô đã say đến thất thượng bát hạ ...
Bọn họ vui chơi giải trí, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt.
Thịt gà cộng với mù tạt cay khiến cho sắc mặt cô ửng đỏ, vị ngọt ngào của gia vị làm cô say mê. Trên bàn cái mâm từng đĩa từng đĩa mọt trống rỗng, bầu rượu càng ngày càng nhẹ đi, trong mắt của anh tràn tình triền miên, cô nhìn mắt của anh sắc ý loạn tình mê.
Đến cuối cùng, thưởng thức xong nước trái cây ưu cách, hưởng qua Mang Quả mùi, ngưng hẳn cho Ấn Độ hương liệu trà. Thừa dịp mùi thơm còn đang triền miên trên lưỡi, anh không nhịn được lấy tay ôm người của cô, ở trong ánh mắt mê võng của cô, hôn lên môi đỏ mọng, trao đổi hương vị thần bí của Ấn Độ.
Sau khi thưởng yến, bị hơi rượu thôi miên, còn có đôi mắt đa tình của anh, cùng với nụ hôn khiêu tình, Hùng Bảo Bảo cả đêm lo lắng cũng hóa thành bọt nước.
Hi, trắng lo lắng một đêm, kết quả Đàm Hạ Thụ lơ đễnh, không có trách móc nặng nề cô nửa câu.
"Hạ Thụ, em gái anh... Tối nay em đã nói với cô bé những lời rất quá đáng..."
Cô nâng má, đưa mắt nhìn anh.
"Em nghĩ mẹ anh, còn có em gái của anh... sẽ ghét em?"
"Em không có sai."
Ánh mắt tự trách của cô làm tim anh như thắt lại.
"Em gái anh, con bé... con bé mắc bệnh, bởi vì trị bệnh bằng hoá chất cho nên..."
Đầu tóc mới rụng sạch.
Đàm Hạ Thụ đơn giản giải thích bệnh tình của am gái.
"Bất quá chỉ cần đúng hạn uống thuốc, là có thể khống chế được."
Anh vươn tay, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt cô.
"Không nên tự trách , con bé tùy hứng quá lâu, nên có người thức tỉnh nó. Nói đến còn phải cảm kích em, trải qua lần này, con bé trở nên hiểu chuyện hơn."
"Em có thể giúp gì không, làm cho cô bé trở nên vui vẻ? Cô bé thích gì? Có cái gì hứng thú?"
Bảo Bảo muốn đền bù thương tổn đã gây ra cho Đàm Tinh Hà.
"Con bé rất thích biển, nhưng lại bị cấm không cho lặn xuống nước."
Hạ Thụ cười nói:
"Bởi vì ... chuyện này cho nên anh mới đi học lặn, muốn đem thế giới dưới đáy biển kể cho nó nghe."
"Thì ra là như vậy."
Anh đối với em gái thật là tốt, làm cô cảm động.
"Còn có hứng thú nào khác không?"
"Mê máy tính, thậm chí còn có thể tự mình viếp lập trình, toàn là tự học cả."
Bọn họ vừa hàn huyên trong chốc lát, vào khoảng rạng sáng hai giờ mới rời đi.
"Bây giờ tốt rồi, không có chìa khóa làm sao em về được nhà?"
Ngồi ở trong xe, Bảo Bảo nói thầm.
"Đến chỗ của anh."
Không nhịn được lại hôn đôi môi mỹ nhân, thưởng thức bị ngọt ngào trơn mịn của cô.
Cô thở gấp nói:
"Không thể đi đến chỗ anh, tám giờ sáng mai em còn có buổi dạy."
"Như vậy a, không thể làm gì khác hơn là đưa em trở về."
Hạ Thụ nổ máy.
"Bây giờ mấy giờ?"
Bảo Bảo nhìn hướng đồng hồ điện tử.
"Hai giờ rưỡi? Ba em đại khái là ngủ như chết rồi!"
"Vậy cứ để cho bác ngủ."
"Em không có chìa khóa."
Bảo Bảo liếc anh một cái, nếu là mới vừa rồi trước hết để cho cô đi vào cầm chìa khóa, bây giờ cũng không buồn bực bị nhốt bên ngoài như vậy.
"Anh có chìa khóa."
"Làm sao có thể?"
Bảo Bảo không tin.
Anh mở nhạc, hướng cô nháy mắt mấy cái.
"Đợi lát nữa giúp em mở cửa, bảo đảm để thần không biết quỷ không hay về đến nhà."
Cô còn đang chất vấn.
"Thật có cái chìa khóa? Ba em đưa cho anh?"
*****
Nửa đêm, gió đêm nhè nhẹ thổi, nơi xa mấy tiếng chó sủa. Vài chiếc xe chậm rãi đi qua, dưới ánh sáng phát ra từ đèn xe hiện ra con hẻm nhỏ, tại một góc có hai người, đứng ở dưới ánh trăng, bên dưới bóng râm mềm mại của cây ngô đồng tỏa xuống.
Bảo Bảo chân không đứng ở trước cửa nhà.
"Được rồi, làm sao bây giờ? Chìa khóa đâu? Lấy ra đi!"
Không tin anh thật sự có.
Cô nhìn Hạ Thụ đem tay cho vào túi quần tây lục lọi, rút tay ra, rỗng tuếch.
"Thì ra là anh gạt người !"
Liếc nhìn anh, cô nhếch mép cười.
"Vẫn là bấm chuông thôi!"
Giơ tay lên muốn nhấn chuông, anh dùng tay ngăn lại.
Anh hướng cô mở ra hai tay, tiếp theo giống như làm ảo thuật, tay phải thăm dò vào miệng túi ngoài áo sơ mi.
"Còn không có chơi đủ?"
Bảo Bảo một bộ "Xem anh chơi đến bao lâu" bộ dáng.
Hạ Thụ từ trong túi trước lấy ra, không phải là cái chìa khóa, mà là một hộp gỗ nhỏ, giống như là hộp đựng tăm.
Anh dùng tay đẩy ra nắp hộp, từ bên trong hộp đổ ra một cây ngân châm đặc chế dài nhỏ, rơi vào lòng bàn tay trái.
"Anh lập tức mở cửa."
Nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của Hùng Bảo Bảo, anh quỳ một gối xuống ở trước cửa, ngân châm cắm vào ổ khóa, nhắm mắt, lấy châm thăm dò vị trí, gảy nhẹ một cái, không cần đến một khắc, rắc một tiếng, ổ khóa mở ra.
"Làm như thế nào?"
Cô kinh hô.
Anh búng tay, đối với cô cười, khẩu khí thân mật nói:
"Bảo Bảo, anh vẫn chưa có nói cho em nghề nghiệp của anh."
Cũng nên cho cô biết rồi, trước đây anh chưa từng cùng bạn gái nhắc tới nghề nghiệp, thứ nhất là vì những công việc Trầm Khải ủy thác cho anh bình thường đều là những vụ án cơ mật, không thể công khải ra trước ánh sáng; thứ hai anh ghét bị hỏi tới nội dung công việc, la la tố tố giải thích như thế nào mở khóa.
Dĩ nhiên, anh không phải là vừa bắt đầu đã tránh nói tới công việc của mình, cũng từng thẳng thắng nói cho bạn gái đang hẹn hò biết, kết quả đem mình quẳng vào một cái vô cùng phiền toái lại không hề dừng lại.
Vị bạn gái kia muốn anh ở trước mặt người thân của cô biểu diễn mở khóa.
Bạn của bạn của cô, thân thích của thân thích, xe gắn máy, hòm hành lý, hộp châu báu, thậm chí chỉ là một bản nhật ký... Chỉ cần là cùng khóa có quan hệ và mở không ra, anh đều sẽ bị xin đi biểu diễn.
Tiện tay mà thôi không có gì oán trách, chẳng qua là những thứ khóa nho nhỏ kia, tìm anh đi mở tựa như gϊếŧ gà dùng đao mổ trâu, làm anh cảm thấy nhàm chán, càng lúc càng phiền, kết quả là, từ đó thông minh mà nói năng thận trọng.
Không đề cập tới nghề nghiệp của anh, không nói nói đến sở trường của anh.
Như vậy, tại sao nguyện ý cùng Bảo Bảo nói?
Anh nhìn Hùng Bảo Bảo, tính cách của cô mãnh liệt hấp dẫn anh, cùng cô gặp gỡ, càng ngày càng thật tình. Hơn nữa đây là lần đầu tiên, cao hứng tới trong đầu có ý nghĩ muốn cùng một người phụ nữ bên nhau cả đời. Cô có lẽ không có sự ôn nhu tỉ mỉ của một loại cô gái, nhưng tối nay khi nhìn thấy cô vì muốn gặp mẹ anh, cố ý mặc âu phục bình thường vốn không mặc, mang giày cao gót mà mài phá ngón chân, còn có cô bởi vì thương tổn em gái anh, đau lòng bộ dáng như đưa đám...
Ở tối nay, cái loại du͙© vọиɠ muốn cùng cô bên nhau cả đời, nhiều lần mãnh liệt vang dội trong ngực của anh.
Chính là cô! Hạnh phúc mà Đàm Hạ Thụ anh một mực theo đuổi, người bạn đời trong cuộc sống của anh.
Cho nên, thừa dịp cơ hội mở khóa này, công khai nghề nghiệp của mình, đem tất cả những gì thuộc về bản thân bày ra trước mặt cô.
Anh còn nhớ cô chán ghét đám đệ tử lưu linh, chán đàn ông không làm việc đàng hoàng, lúc trước cô hiểu lầm anh chơi bời lêu lổng, anh chỉ cảm thấy mới mẻ thú vị, bây giờ không được. Bây giờ, anh muốn ở nơi này, trước mặt người phụ nữ mà anh yêu, triển hiện bản lãnh của mình, năng lực huyền diệu của mình.
Thu hồi ngân châm, đem cửa sắt đẩy rộng ra, sau đó đắc ý nhìn Bảo Bảo.
"Bây giờ, em biết anh không phải là người chơi bời lêu lổng rồi chứ?"
Mở khóa là bản lĩnh phi thường chuyên nghiệp, hơn nữa anh còn là cao thủ đứng đầu trong giới chuyên nghiệp.
"Anh là thợ khóa?"
(*Phụt* Chết ta, lại làm hại cái màn hình máy tính rồi *lau lau* =)))
Cô lấy lại tinh thần, phỏng đoán , nhưng rồi lập tức tự lật đổ phỏng đoán của mình.
"Không, không đúng!"
Có người thợ khóa không cần chú ý cửa hàng? Mà thời gian của anh luôn luôn rất tự do.
"Bảo Bảo, không phải là loại mở cửa tiệm đánh chìa khóa, khắc con dấu."
Trình độ cao hơn một tầng đó.
Hùng Bảo Bảo lui về phía sau một bước.
"Chẳng lẽ... Anh là trộm?"
(Sặc tập 2 =)) )
Trộm công việc tự do, trộm mở khóa là cao thủ nhất.
Đó, hiểu lầm lớn, cô bộ dáng kinh ngạc, chọc cho anh cười to.
"Cười cái gì? Giải thích rõ! Sẽ không thật là trộm chứ?"
Cô lớn tiếng hỏi, vội vả làm rõ ràng.
"Nếu như là đúng?"
Hai tay nhét vào trong túi, trong mắt đều là ý cười.
Lòng của cô nhất thời nguội nửa đoạn, trộm... Mẹ kiếp! So sánh với là một kẻ chơi bời lêu lổng càng khó khiến cho người ta chấp nhận a.
"Đàm Hạ Thụ, nhà anh không thiếu tiền, không cần phải đi ăn cắp duy trì cuộc sống mà?"
Không, cô không tin mình sẽ cùng bọn đạo chích gặp gỡ. Bảo Bảo nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của Hạ Thụ, bọn đạo chích nên quỷ quỷ túy túy, đầu trâu mặt ngựa, lấm la lấm lét, sợ hãi rụt rè; nhưng anh vẫn dáng vẻ xuất chúng, phong độ. Nếu như anh thật là bọn đạo chích, kia ông trời thực là khéo bày ra một trò cười lớn.
Hạ Thụ lười biếng nói:
"Em nói đúng, anh không thiếu tiền. Nói cách khác, chính là anh muốn tìm kiếm kí©h thí©ɧ..."
Giỏi cho Hùng Bảo Bảo! Lại có thể hiểu lầm anh là trộm, anh không biết nên tức giận hay nên cười.
Wow liệt ~~ thật là trộm! Oanh! Hùng Bảo Bảo lăng tại nguyên chỗ, vẻ mặt rất giống mới vừa bị Thiên Lôi đánh. Lão thiên gia, có tất phải khảo nghiệm năng lực chịu đựng của cô như vậy không? Cô thật là im lặng hỏi ông trời.
Luôn luôn tự nhận không sợ trời không sợ đất, cho dù bầu trời có sập xuống cũng không thể hù dọa đến cô, nữ trung hào kiệt Hùng Bảo Bảo, lần này, Đàm Hạ Thụ đã khiễn cho lòng tin của cô có nguy cơ tan vỡ.
"Cũng bởi vì theo đuổi kí©h thí©ɧ, anh lựa chọn làm trộm?"
Bảo Bảo thanh âm căng thẳng, khóe mắt co quắp.
Ai da, cô tưởng thật. Anh làm người thất bại như vậy? Anh có chỗ nào làm cô liên tưởng đến trộm? Hạ Thụ hít sâu một cái, cười như không cười nhìn Bảo Bảo.
"Anh hoàn toàn có thể hiểu sự kinh ngạc của em, ai... Dù sao trước giờ cũng ít có người có thể tiếp nhận nghề nghiệp của anh."
Anh sâu kín thở dài, càng trêu cợt cô.
Wow dặm liệt, có cô gái nào có thể tiếp nhận bạn trai là một tên trộm? Trừ phi cô ta bản thân muốn làm uyên ương đạo tặc, bỏ mạng nơi cuộc sống phiêu bạt.
XX, kinh ngạc xong, Bảo Bảo khôi phục lực chiến đấu.
"Em biết rồi."
Nếu hẹn hò đã thành sự thật, hối hận cũng không làm nên chuyện gì. Cô khom người, hai tay chống ở trên gối, dùng sức hút khẩu khí, giống như ở miễn cưỡng mình tiếp nhận sự thật.
Bảo Bảo hừ một tiếng, tự giễu nói:
"Một tên trộm? Em nhưng lại cùng trộm hẹn hò? Thật không thể tin được."
"Chẳng lẽ bởi vì anh là trộm, em sẽ không cần anh nữa?"
Hạ Thụ tiếp tục trêu cô.
"Bất kể như thế nào, bạn trai của em, tuyệt không có thể là trộm."
Cô làm người quang minh lỗi lạc, há có thể cùng bọn đạo chích nói yêu thương?
"Anh biết rồi, một tên trộm nhỏ em không thể tiếp nhận, cường đạo có lẽ có thể suy nghĩ?"
"Anh nếu là cường đạo em lập tức đập chết anh."
Còn dám cùng cô múa mép khua môi? Bảo Bảo xoa huyệt Thái dương, tĩnh táo, tĩnh táo.
"Đàm Hạ Thụ, em cảm thấy chugns ta cần thật tốt nói chuyện."
"Bởi vì anh là trộm?"
"Mẹ kiếp, đúng, bởi vì anh là trộm!"
Cô giận đến không lựa lời nói.
"Em nói đi, anh rửa tai lắng nghe."
Anh nhún bả vai một cái. Anh nghĩ, cô bắt đầu sẽ đem sở trường của mình ra, đối với anh ân cần tha thiết dạy dỗ.
Quả nhiên ——
"Cái gì không tốt làm, sao phải đi làm trộm?"
Bắt đầu, yêu giáo dục, Thiết kỷ luật.
"Nói đúng, nói đúng."
Anh biết điều một chút nghe giáo huấn.
Cô dùng sức dạo bước, dõng dạc nói:
"Trước kia như thế nào em bất kể, bây giờ cùng nhau hẹn hò, sẽ không cho phép anh làm cái chuyện quỷ quỷ túy túy này nữa. Làm người phải quang minh lỗi lạc, nghe rõ hay không?"
"Quả thật, quả thật."
Anh rất muốn cười, nhưng là thái độ vô cùng chân thật của cô hại anh không dám. Ai biết đại tỷ cô một khi khó chịu, có thể hay không ở trên mặt anh đạp vài cái giấu chân, giấu giày?
Cô gãi gãi đầu, giống như đang cùng nguyên tắc của mình đánh nhau. Anh là trộm, không nên cùng trộm ở chung một chỗ, vậy làm sao bây giờ? Nói chia tay, lại không nỡ. Anh thật là tốt, nhưng anh lại là trộm, trộm a! Đáng giận, đáng giận! Cuối cùng, cô dừng ở trước mặt anh, đè lại hai vai anh, hít sâu một cái, rất có khí phách tỏ tình:
"Đàm Hạ Thụ, anh biết em thích anh."
"Anh cũng vậy, thích em."
Hạ Thụ nhếch miệng cười. Cô bộ dáng buồn rầu thật đáng yêu, động tác khẽ cắn môi dưới khiến cho anh muốn hôn một cái.
Bảo Bảo nhìn anh, suy nghĩ một chút, nói:
"Em thật không có thể tiếp nhận một bạn trai là trộm, đáp ứng em, cải tà quy chánh. Không cần biết anh ham mê cái nghề bất lương này chỗ nào, đáp ứng em, từ bỏ nó."
Ánh mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của anh.
"Sợ rằng rất khó."
Nhìn thấy sắc mặt cô trong nháy mắt hiện vẻ lo lắng, anh lập tức bổ sung nói rõ:
"Em biết, mức độ nghiện này không phải nói đổi là có thể đổi."
Wow! Hạ Thụ ở trong lòng reo hò —— Bảo Bảo em thật là thật là đáng yêu!
(Wow! Hạ Thụ, anh thật là thật là BT)
Nhìn cô dùng bộ dạng chính nghĩa cùng anh nói chuyện, khiến cho anh cảm giác dường như bản thân đang cùng với giáo viên nói chuyện yêu đương.
"Anh không thể thị phi chẳng phân biệt được, đem sự vui vẻ của mình xây dựng từ sự thống khổ của người khác như vậy."
"Nhưng là mỗi khi anh thành công mở ra khóa cửa, tiến vào trong nhà người xa lạ, anh sẽ bị một loại cảm giác thỏa mãn khó nói được bao phủ; tim đập kịch liệt, nhiệt huyết sôi trào! Cái loại kí©h thí©ɧ nầy em có thể tưởng tượng được không?"
"Mỗi khi tham dự tranh tài võ thuật, thời điểm em tung đòn quyết định, làm đối thủ bị đánh ngã xuống đất, em giống như trước cũng có thể có được loại kí©h thí©ɧ này. Nếu anh thích, em mỗi ngày sẽ đấu với anh một trận, muốn bao nhiêu kí©h thí©ɧ, em sẽ cho anh bấy nhiêu kí©h thí©ɧ!"
Ách... Ví dụ này thực không được tốt đó. Hạ Thụ há hốc mồm.
"Nếu như em chỉ chính là cái loại nầy bị em đánh mà kí©h thí©ɧ, anh vừa vặn đã lĩnh giáo rồi, cá nhân anh cảm thấy cái loại kí©h thí©ɧ nầy đối với trái tim của anh mà nói, quá mức kịch liệt. Anh muốn chính là kí©h thí©ɧ khi phạm tội, không phải là đau đớn kí©h thí©ɧ, em không phân biệt được sự khác biệt trong chuyện này sao?"
Giai nhân hai tay chợt níu lấy cổ áo của anh, mắt lộ ra tinh quang, tiếp tục hướng dẫn từng bước.
"Ngẫm lại xem, vạn nhất anh ngày nào đó thất thủ bị bắt, nhốt vào ngục, anh bỏ được người bạn gái mặt mũi như hoa như ngọc, nhìn mặt mũi tên cai ngục giống mà quét sân sao?"
"Nói đúng, nói đúng, anh cũng biết ăn cắp không đúng."
Mẹ kiếp! Cô gầm thét:
"Vậy còn làm?! Bây giờ, lập tức, lập tức phát thề độc, không bao giờ ... tái phạm nữa!"
Bảo Bảo kích động được cả người úp sấp trên người anh.
Hạ Thụ bị giai nhân vội vả ép đến trước tường, bỗng nhiên ánh mắt tối sầm lại, vẻ mặt vô tội.
"Em có biết tại sao anh muốn làm trộm?"
"Tại sao?"
"Khi còn bé ở trong phòng bệnh nhi, anh xem một bộ truyện cũ."
"Nga?"
Cái đó và làm trộm có quan hệ gì?
"Truyện về Arsene Lupin. Đã hiểu chưa?"
(Tên trộm vĩ đại nhất trong mọi tên trộm, đẹp trai, hào hoa, đa tình, là thiên tài của thiên tài, tình yêu vĩnh cửu của ta ^^)
Tròng mắt đen nhìn cô.
Tay bé nhỏ đang níu lấy cổ áo anh buông ra, cô hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm anh.
"Là ý nói truyện về Arsene Lupin dạy anh đi làm trộm?"
Thực là hiểu lầm lớn.
"Anh hy vọng mình tương lai có thể đánh mạnh giúp yêu, cướp của người giàu giúp người nghèo khó, cho nên..."
Anh chợt ngừng lại, cười ra tiếng.
"Tốt, không nói nữa."
Cô nhức đầu, lại khom người, hai tay chống đầu gối, thổ nạp hút khí, bình phục cuồn cuộn cảm xúc.
Từng nghe qua, con người cả đời tránh không được kinh nghiệm mưa gió, khi gặp phải khảo nghiệm, phải dũng cảm khiêu chiến trúng mục tiêu ngoài ý muốn.
Nhưng là, loại khảo nghiệm này cugnx thực lợi hại. Cô tại sao gặp phải loại này khảo nghiệm? Lần đầu tiên yêu một người từ tận trong tâm, anh lại là một tên trộm, còn đơn giản là vì khi còn bé anh đọc Truyện về Arsene Lupin?
Cô ở trong lòng reo hò ——
"Arsene Lupin, ngươi ra đây cho ta, ta muốn đánh ngươi!"
Cô ở trong lòng ai thán:
"Thượng đế, ta quả thật đã nói với ngươi, hy vọng cùng Trung Hoa anh hùng hoặc là Hoàng Phi Hùng, Lý Tiểu Long... anh hùng gặp gỡ. Thượng đế, ta thừa nhận ta quả thật từng ảo tưởng người đàn ông của ta sẽ đánh mạnh giúp yếu, thân mang tuyệt kỷ. Nhưng ngài không ban cho ta đại anh hùng coi như xong, cần gì để cho ta yêu phải một tên trộm chết tiệt?!"
Trách Arsene Lupin ở trong sách xưa gây chuyện là đủ rồi, còn chạy đến nhân gian sống sờ sờ diễn cho cô xem, trong khi bạn trai cô lại quá mức ngây thơ!
Kỳ quái, anh tại sao có thể có ý nghĩ ngây thơ như vậy? Truyện vệ Arsene Lupin... Này cùng với cô lúc học trung học đệ nhị cấp, thường ảo tưởng mình là hoa Magnolia có cái gì khác biệt?
Bảo Bảo tức phát điên, đánh bả vai anh.
"Hạ Thụ, trước mặt là ngõ cụt, quay đầu lại là bờ."
Cô ra sức vắt hết óc suy nghĩ, dứt khoát, nếu anh vẫn không thông suốt hai tay sẽ đánh anh, có lẽ đánh anh mấy bạt tai là có thể đánh tỉnh anh.
Anh còn không có chơi đủ, tiếp tục bài.
"Bảo Bảo, em biết em tại sao lại hấp dẫn anh không?"
Anh cầm hai tay Bảo Bảo, đem đặt trước ngực mình, nhìn vào mắt cô.
"Vào cái thời khắc anh gặp em, anh liền biết em có thể mang anh từ trong bóng tối cứu ra. Em chánh khí nghiêm nghị, tâm địa tinh khiết ."
"Ách..."
"Em nhất định có thể trợ giúp anh thoát khỏi kiếp sống của một tên trộm."
"Di? Như vậy anh quyết định không làm trộm nữa?"
"Anh nguyện trước sự chứng kiến của em, cải tà quy chánh."
Nói xong cảm giác có chuyện lạ.
"Tốt lắm wow!"
Cuối cùng cảm thấy có chút an ủi.
"Chỉ cần em nguyện ý theo anh làm trộm một lần cuối cùng."
"A? A! Anh nói lại lần nữa xem."
Bảo Bảo kinh hãi, cô có nghe lầm hay không?
"Tối mai mười hai giờ anh tới đón em, chúng ta cùng nhau hành động."
Anh dùng lực đè lại bả vai Bảo Bảo.
"Trước lúc anh thoát khỏi hình bóng của Arsène Lupin, anh cần em tận mắt nhìn thấy hình ảnh làm trộm cuối cùng của anh."
"Anh còn muốn làm trộm?! EM mới vừa nói anh không có nghe đi vào? Không chịu đáp ứng coi như xong, bây giờ còn tha em xuống nước?!"
A ~~ anh thật sự là ngứa da mà.
Anh kéo tay cô.
"Chúng ta cướp của người giàu giúp người nghèo khó, làm xong phi vụ cuối cùng này, từ đó chậu vàng rửa tay, thối lui khỏi giang hồ."
Bảo Bảo khóe mắt co quắp, trong đầu thật nhanh hiện lên —— nhà giam, thăm tù, cảnh sát, ký giả, ti vi tin tức, cha... Bản thân nếu quả thật ngốc đến cùng anh đi làm trộm, cô chính là mẹ anh, đệ nhất thiên hạ khốn kiếp, ngu ngốc thêm ba cấp!
Cô rống:
"Không cho phép anh lại đi trộm đồ của người ta!"
"Là trộm người xấu, cướp của người giàu giúp người nghèo khó."
"Liên quan gì đến anh người nào nghèo khó, không cho phép!"
Giận đến cô bão tố ra sân khấu vịnh quốc ngữ.
"Em sẽ không đi cùng anh! Em tại sao phải đi cùng anh!"
Cô cảm giác mình mau tức chết, cũng nhanh mơ hồ chủ cưng chìu cho đòi, ô hô ai tai.
"Bởi vì em là người phụ nữ mà anh yêu, trong lần hành động cuối cùng của anh, hy vọng có em ở bên cạnh."
"Cần mặc y phục cổ động viên cổ động cho anh cố gắng lên không?"
"Nếu như nguyện ý, mời mặc váy ngắn, anh sẽ dũng cảm hơn."
X%#&...
Nhờ ơn Hạ Thụ ban thưởng, những lời nói vô cùng thô tục trong nháy mắt chật ních trong lục phủ ngũ tạng của Bảo Bảo.