Chương 3.Cứu người

Sau khi bước ra khỏi cổng Lâm thì Lâm Nhiên không khỏi ngẩn người.Từ lúc hắn xuyên qua tới nay chỉ được hai ngày giờ không biết đi đâu về đâu,đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bị cái bụng nó kêu vang ọt ọt.Đưa tay sờ cái bụng đã hai ngày không được ăn cái gì rồi,thôi thì đi kiếm cái gì ăn trước vậy rồi tới đâu tính tới đó Lâm Nhiên nói thầm trong lòng.Bước đi trong thành thấy tấp nập kẻ đến người đi,kẻ buôn người bán,phàm nhân tu chân sống cùng nhau.Tìm đại một quán ăn giành cho người thường,kêu một bàn đầy đồ ăn,ăn ngấu nghiến xung thèm để ý xung quanh.Mặc kệ bọ họ đánh giá suy nghĩ của Lâm Nhiên bây giờ là:"Ăn no trước rồi tính sau".Giải quyết xong cái bụng của mình bây giờ thì Lâm Nhiên mới nhớ tới hắn không có bạc để trả.Tiểu nhị thấy Lâm Nhiên với vẽ mặt đề phòng sợ hắn ăn xong rồi quỵt.Nhìn tiểu nhị với vẽ mặt đề phòng hắn không khỏi đen mặt móc ra một khói linh thạch hạ phẩm.Nhìn thấy linh thạch thì tiểu nhị không khỏi sáng mắt đưa Lâm Nhiên tới gặp chưởng quầy.

Ra khỏi tửu lâu,Lâm Nhiên tiếp tục đến quầy y phục mua một vài bộ đồ đơn giản.Xong tiếp tục đi xung quanh thành dạo vài vòng,lúc đi ngang qua một ông lão đang bày bán những món đồ bên đường hình thù kì hoặc.Trong đó có một cái ngọc bội hình bằng ngọc thạch bị vỡ mất một góc làm Lâm Nhiên chú ý,nên đi lại cầm lên hỏi:"Ông lão,món ngọc này bán làm sao vậy".

Nhìn thấy món đồ Lâm Nhiên cầm trên tay,ông lão trả lời:"Miếng ngọc này là lão vô tình có được nhưng mấy hôm trước vô tình làm rớt nên vỡ một góc,nếu ngươi muốn mua vậy trả cho ta 10 văn tiền là được".Không nói nhiều lời Lâm Nhiên hắn móc một xâu tiền cho ông lão rồi rời đi.

Đang đi trên đường thì bị một đứa trẻ đυ.ng trúng,phía sao còn một đám người đuổi theo.Trong tay đứa trẻ còn ôm theo một chó nhỏ.Thấy đám người đem vây hai người vào giữa,trong đám người có một tên mặt mày bặm trợn lên tiếng nói:"Ngươi mau đưa đứa nhỏ phía sau ngươi cho bọn ta".Nghe thấy vậy đứa nhỏ núp sau lưng Lâm Nhiên run rẩy,quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt cầu xin của đứa nhỏ làm hắn nhớ tớ đứa em gái ở địa cầu của hắn.Không biết có sống tốt hay không nữa.

Hắn nhìn tên bặm trợn trả lời:"Giữa thanh thiên bạch nhật các ngươi ức hϊếp một đứa trẻ không thấy xấu hổ hay không".Tên bặm trợn vẽ mặt giận dữ nói:"Nó là do cha nó bắn cho chúng ta làm nô tài,hôm nay nó nhân lúc mọi người không chú ý trốn ra ngoài,nếu biết khôn hãy mau giao nó ra đây".

Nghe xong,hắn không khỏi cảm thấy đứa nhỏ đáng thương,lên tiếng nói:"phụ thân hắn bán cho các ngươi bao nhiêu ta sẽ mua lại".Nghe thấy Lâm Nhiên nói vẽ mặt tên bặm trợn tức giận,uy hϊếp :"ngươi hãy mau giao nó ra đây nếu không Dương gia sẽ không tha cho ngươi".

Lâm Nhiên nghe xong cũng không phản ứng lời uy hϊếp cưa tên kia mà trả lời:"Ta không biết Dương gia có bao nhiêu lại hại mà dám uy hϊếp người Lâm gia chúng ta".Tên kia vừa nghe khuôn mặt vặn vẹo,vừa nghe đến Lâm gia thì những người ở đây không ai không biết,họ đều sáng tỏ vì sao hắn dám nói chuyện như vậy.

Tên kia vẽ mặt không tin tưởng,nhưng vẫn khách khí nói:"Ngươi nghĩ ngươi nói vậy ta tin sao".Lâm Nhiên bình thản:"nếu không ngươi với ta về Lâm gia sẽ biết thật giả".

Đôi bên qua lại vài câu tên kia nói:"nếu công tử là người Lâm gia vậy chỉ cần giao 20 viên linh thạch hạ phẩm là được".Trước khi đi tên bặm trợn nhìn đứa nhỏ nói:"coi như ngươi may mắn",chúng ta đi.

Lâm Nhiên không biết hôm nay hắn cứu đứa nhỏ này về sau hắn sẽ có một người một thú làm bạn vô cùng cường đại và trung thành.

Thấy tên kia đã đi Lâm Nhiên quay lại nhìn đứa nhỏ và móc ra một xâu tiền,nói:"tiền này ngươi hãy cầm đi,về sau sống cho tốt".Hắn chỉ giúp được như vậy thôi.Thấy nó không cầm tiền chỉ nấm góc áo hắn không nói một lời chỉ ngước mặt nhìn hắn.Hắn nói:"Ta chỉ giúp ngươi được như vậy thôi"nói xong nhét một xâu tiền vào tay nó rồi xoay người bước đi.

Cảm giác có người đi theo sau lưng,quay lại thấy nó vẫn ôm con chó nhỏ đi theo sau lưng.Lâm Nhiên cố tình đi lòng vòng vẫn thấy nó đi theo.Nhìn sắc trời không còn sớm nên tìm một quán trọ nghỉ ngơi.Nó muốn theo sau nhưng tiểu nhị thấy nó ăn bận rách rưới dơ bẩn nên không cho vào.Hắn quay lại thấy đứa nhỏ vẫn luôn nhìn mình,quay người đi lên lầu nghỉ ngơi.

Kêu tiểu nhị cho một phần thức ăn và dặn tiểu nhị chuẩn bị nước ấm.Ăn uống tấm rữa xong quan sát miếng ngọc thạc hồi trưa mới mua được từ một ông lão.Đang quan sát thì vô tình ngón tay cắt trúng một góc bị vỡ của ngọc,thấy miếng ngọc đang không ngừng hấp thu máu của mình thì tự nhiên miếng ngọc toả ra một ánh sáng xanh khắp căn phòng.Còn Lâm Nhiên thì cũng biến mất trong phòng luôn.