Chương 8:

Thế giới bên ngoài bí cảnh này vô cùng tráng lệ và huyền bí, khoa học kỹ thuật của nơi này cũng có nhiều bước tiến mà trái đất mấy trăm năm sau cũng không thể đạt tới. Càng đừng nói nơi này còn xuất hiện nhiều yếu tố viễn tưởng khiến nó trở nên huyền bí thu hút người khác.

Thiên Bảo thì có vẻ khá là tò mò không ngừng xem xét ở xung quanh, Diệp Phong đi ở phía sau đôi mắt hết sức là nóng bỏng không ngừng dõi theo Thiên Bảo. Thiên Bảo thu hút người khác không chỉ bởi vẻ ngoài kinh diễm mà nó còn đến bởi khí chất mạnh mẽ cùng thực lực sâu không thể lường được.

Cảm nhận nguồn năng lượng cuộn trào trong cơ thể, cảm giác tốt đẹp đó chính là người ở trước mắt này ban cho mình. Nhưng khi Thiên Bảo quay lại Diệp Phong vội tránh né mà cúi mặt xuống dưới đất, cảm xúc cuộn trào trong cơ thể ngay lập tức bị cắt ngang khiến y sợ hãi thu hồi những suy nghĩ đen tối của bản thân.

Chỉ sau một chốc khi Diệp Phong ngẩng mặt lên, vẻ mặt cũng đã trở lại bình thường tươi cười tiến lên hỏi Thiên Bảo.

" Ngài ở nơi này đã có nhà chưa ạ ? Nếu tiện có thể đến nhà tôi trụ tạm thời cũng được "

Nói xong Diệp Phong có chút căng thẳng mà nhìn về phía Thiên Bảo chờ câu trả lời từ y.

" Cũng được, tiện thể tôi cũng muốn đi xem xét tình hình của mẹ cậu tránh để bà ấy chịu bệnh tật tra tấn

- Cậu mau dẫn đường tôi đến bệnh viện đi. "

Nghe tới đây hốc mắt của Diệp Phong có chút đỏ ửng, kể từ sau khi hai mẹ con bọn họ bị đuổi ra ngoài sống chui rúc ở trong một căn phòng thuê rẻ tiền rách nát. Từ một tổng giám đốc cao cao tại thượng đến phải đi làm công việc bốc vác chân tay nặng nhọc. Không những vậy còn có không ít những người bỏ đá xuống giếng gần như khiến cho Diệp Phong đứng trên bờ vực sụp đổ.

Thứ duy nhất khiến cho y sống tới hiện tại chính là mẹ của mình, nghĩ đến lúc bà lâm bệnh nặng ở trong đêm. Cảm xúc hô hào kêu gào tuyệt vọng mà không ai giúp đỡ đó, cảm xúc khi cõng mẹ chạy bán sống bán chết đến bệnh viện, lại bị từ chối khám chữa vì là dân đen mà bị làm khó dễ. Đến lúc mẹ được khám chữa thì cũng đã rơi vào cơn nguy kịch cảm xúc lúc đó thực sự là không thể nói thành lời.

Vậy mà hôm nay người nam nhân y gặp một lần duy nhất này, không những cứu sống mạng y, cho y sức mạnh vậy mà việc đầu tiên sau khi ra khỏi bí cảnh không phải rời khỏi hay đưa ra điều kiện muốn y làm gì đó. Điều đầu tiên người này nói vậy mà lại là quan tâm mẹ của y, nó dường như là một tia sáng lóe lên trong đêm giông bão cứu rỗi linh hồn đen tối đang tràn ngập trong bóng tối của sự hận thù của Diệp Phong.

Nếu người này có thể cứu sống được mẹ y nữa, thì không cần biết mục đích y tiếp cận bản thân là cái gì. Thì cho dù người nam nhân trước mắt này có bắt y nhảy xuống núi sâu biển lửa, Diệp Phong y cũng sẽ không chút chần chừ mà làm theo.

[ Đinh thành công đồng hóa khí vận chi tử khiến độ hảo cảm của Diệp Phong đạt 99%. Mở ra nhiệm vụ ẩn ( thần cấp ) có quan hệ tới biến thân, cùng thực lực của ký chủ sau này mong kí chủ hay lấy 100% độ hảo cảm của Diệp Phong chính là chìa khóa kích hoạt ra thông tin của nhiệm vụ.

- Mong kí chủ may mắn ]

Khi đọc thông báo của hệ thống Thiên Bảo có chút trợn mắt há hốc mồm, này là thiên đại vận may rơi trúng đầu a. Ngay lập tức cảm xúc vui mừng nhân đôi, ánh mắt nhìn về phía của Diệp Phong cũng không còn xa cách như trước trở nên ôn hòa hơn khiến Diệp Phong có chút thụ sủng nhược kinh.

" Vậy chúng ta mau tới bệnh viện thôi, kéo dài sợ là sẽ có nhiều chuyện không hay "

Cả hai sau khi thống nhất là chữa bệnh cho mẹ của Diệp Phong trước nên nhanh chóng ra bắt xe để tới bệnh viện, rất nhanh đã tới bệnh viện nơi mà mẹ của Diệp Phong đang dưỡng bệnh. Bệnh viện này cũng khá sơ sài và tồi tàn, theo những gì mà Diệp Phong kể thì đây là bệnh viện của khu 3 dành cho dân nghèo.

Nói tới khu ở đây thì nơi này chia ra làm bốn khu, đầu não là do các môn phái cùng công hội nắm giữ nên nằm ở khu trung tâm được hưởng thụ những gì cao cấp nhất. Khu thứ hai là dành cho những người thức tỉnh cùng với quý tộc, khu thứ ba chính là nơi này dành cho những dân nghèo.

Còn khu cuối cùng là nơi ngư long hỗn tạp, nơi mà sức mạnh nên nắm quyền những người yếu sống ở đó gần như không khác gì là nô ɭệ. Thế nên có thể thấy Diệp Phong có thể để mẹ dưỡng bệnh tại bệnh viện như thế này cũng đã không dễ dàng.

Cả hai tiến vào bên trong bệnh viện, dựa theo chỉ dẫn mà nhanh chóng tiến tới phòng mẹ của Diệp Phong đang dưỡng bệnh. Chỉ là khi Diệp Phong kích động mà tiến vào, thì trong phòng lại là một nhà ba người hai đôi phu thê cùng một nữ nhân đang nằm trên giường bệnh.

" Các ngươi là ai sao lại xông vào phòng bệnh của chúng ta ? "

Ả nữ nhân nằm trên giường phát hiện ra bọn họ đầu tiên, ngay lập tức chất vấn. Mà đôi phu thê vì quay lưng về phía cửa nên khi nghe con gái nói vậy, cũng quay lại nhìn hai người. Trái ngược với ba người đang có thái độ không tốt nhìn về phía Diệp Phong, thì Diệp Phong tiến lên hỏi :

" Câu này là phải để tôi hỏi mới đúng, tại sao mấy người lại nằm ở trong phòng bệnh của mẹ tôi. Mẹ tôi đi đâu rồi "

" Đồ thần kinh từ đâu chui ra, đây rõ ràng là phòng bệnh chúng ta mới dọn vào làm sao biết mẹ ngươi ở đâu.

- Cha mẹ ta đã bảo phải đi đến phố số 1 rồi mà, ở đây toàn lũ bốc lên mùi hôi hám bẩn thỉu ta không chịu. "

" Hạ nhi ngoan, không phải là lúc đó tình huống của con nguy cấp ta mới xác nhận bệnh viện gần nhất mà tới hay sao. Dù sao nơi này cậu con cũng là viện trưởng nhiều thứ tiện lợi Không phải chờ đợi "

" Đúng vậy đợi khi con ổn lên chút nữa chúng ta chuyển sang bệnh viện ở số phố 1 có được không "

Một nhà ba người trực tiếp làm lơ câu hỏi của Diệp Phong, thậm chí là ả phu nhân kia còn nhấn thông báo gọi bảo vệ lên đuổi Diệp Phong ra ngoài. Diệp Phong cũng mặc kệ bọn họ hớt hải mà chạy ra ngoài hướng về phía khu làm việc của bác sĩ, sau đó trực tiếp đạp tung cửa của một phòng ra tiến vào bên trong gào lớn :

" Các người đưa mẹ của ta đi chỗ nào rồi, nếu hôm nay không nói rõ ràng đừng mong một ai sống sót mà rời khỏi nơi này. "

Nói xong trên người của Diệp Phong tản ra sát khí nồng đậm, hắc khí không ngừng tán ra xung quanh cơ thể của Diệp Phong chiều đám bác sĩ ở trong phòng mà triển khai uy áp. Mấy tên bảo vệ vừa tới nơi đang muốn trấn áp Diệp Phong thì bị hắc khí đánh văng ra ngoài, toàn bộ đều ôm bụng hộc máu tươi.

Bên trong phòng có một bác sĩ cùng hai hộ tá, nhưng nhìn bộ dạng quần áo lôi thôi của bọn họ có thể thấy được đang làm chuyện không tốt đẹp gì. Mà tên bác sĩ khi nhìn thấy Diệp Phong tiến vào, lúc đầu còn khá khinh thường nhưng khi thấy một màn vừa rồi mồ hôi lạnh không khỏi chảy dọc sống lưng.

Cả cơ thể của gã run rẩy lợi hại, khi thấy Diệp Phong tiến về phía gã thì vội dập đầu không ngừng cầu xin.

" Xin cậu đừng gϊếŧ tôi, tôi không biết gì hết tôi chỉ làm theo lệnh của viện trưởng mà thôi. Cậu tha cho tôi tôi biết mẹ cậu ở đâu "

Gã vốn là bác sĩ trực thuộc của tầng này, từ lúc Diệp Phong đưa mẹ của cậu ta vào nơi này chính tên Lý Cảnh này không vừa mắt những tên dân đen như Diệp Phong mà gây khó dễ đủ điều, khiến cho Nguyễn Như Lam bệnh tình càng trầm trọng. Vốn dĩ nghĩ Diệp Phong chỉ là một tên dân thường không có dị năng, lại cứ kỳ kèo không chịu giao tiền để phẫu thuật nên sớm đã không vừa mắt.

Nghe nó Diệp Phong muốn tiến vào bị cảnh tìm cơ hội trở thành người thức tỉnh, gã còn không khỏi khinh thường mà ngay sau khi Diệp Phong rời đi được hai ngày thì gã cũng mặc kệ Nguyễn Như Lan. Cho đến ngày hôm qua nghe nói có cháu gái của viện trưởng tới nơi này khám chữa, gã sai hai hộ tá phủ bạt trắng lên Nguyễn Như Lan kéo vào nhà chứa xác để nhường lại phòng bệnh cho Hạ Yến Nhi.

Vốn dĩ gã tưởng Diệp Phong đã chết ở bên ngoài, lại không ngờ vừa mới chuyển mẹ y vào phòng xác hôm qua hôm nay Diệp Phong đã trở lại. Nhìn hắc khí đen đặc bao xung quanh Diệp Phong cùng với sát khí dày đặc mà y phát ra khiến gã không khỏi cảm thấy mạng mình đã đến ngày chết.

Bây giờ gã chỉ cược Diệp Phong trẻ người non dạ mà mềm lòng không gϊếŧ gã. Mà Diệp Phong thì cho gã ngay lập tức một cú đấm rồi vứt gã ra bên ngoài giọng điệu lạnh lùng nói :

" Mau dẫn đường, nếu hôm nay mẹ của tôi mà có mệnh hệ gì, thì hôm nay đừng ai mong sống sót rời khỏi nơi này "

Lý Cảnh chật vật ôm mặt đau mà bò dậy, nhanh chóng dẫn đường cho Diệp Phong đi tới nhà xác. Mà càng gần tới nhà xác Lý Cảnh có thể cảm nhận rõ được, cỗ sát ý ngày càng nùng nặc thì ngay lập tức một cánh tay đã xuyên thủng ngực gã. Diệp Phong nhanh chóng chạy vào bên trong nhà chứa xác mà mở từng hộp đựng xác ra.

Vẻ mặt của y lạnh lẽo nhưng đôi tay không ngừng run rẩy đã chứng minh được nội tâm sợ hãi của Diệp Phong lúc này. Đến khi đứng trước một hồm xác cuối cùng, tim của Diệp Phong như quặn thắt lại vậy y đưa tay từ từ mở túi đựng xác ra thì đập vào mắt là khuôn mặt già lua hốc hác mà y thường hay thấy.

Mọi thứ dường như đông lại vậy, cảm xúc dồn nén cùng với nỗi oán hận, sự đau đớn được y giấu sâu ở trong lòng cũng nhân lúc này đây mà tuôn trào. Cùng với đó hắc khí bao xung quanh người cù Diệp Phong cũng như được tiêm máu gà vậy không ngừng sôi trào.

Thiên Bảo im lặng đi theo sau Diệp Phong quan sát mọi chuyện kể từ đầu đến giờ cảm giác trong lòng cũng hết sức khó chịu. Nó dường như tái hiện lại bi kịch hồi bé của Thiên Bảo, đến bây giờ nhìn thấy tình trạng hiện tại của Diệp Phong đang trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma thì vội tiến lên dồn lực vào tay đánh cho Diệp Phong một chưởng thật mạnh.

Chưởng pháp không lưu tình trực tiếp đánh cho Diệp Phong văng mạnh lên trên tường, cơn đau dữ dội kéo đến khiến Diệp Phong lấy lại được thần trí ngơ ngác mà nhìn Thiên Bảo. Chỉ thấy Thiên Bảo vẫn nhàn nhã đứng đó xong lời nói thốt ra lại khiến cho đồng tử của Diệp Phong co rút lại :

" Tâm trí không vững khó thành đại sự, cậu không thấy bà ấy vẫn còn sống hay sao. Nếu sau này còn muốn đi theo tôi hãy rèn lại tâm tính của bản thân đi. "

" Ngài nói cái gì ? Bà ấy vẫn còn sống "

Ba từ vẫn còn sống đánh sâu vào bên trong não bộ của Diệp Phong, mà bộ dạng của y biểu hiện ra chính là đứng thẫn thờ ngốc năng trong miệng còn không ngừng lầm bầm cái gì đó. Thiên Bảo nhìn thấy bộ dạng Diệp Phong ngu xuẩn như vậy có chút tức cười, nhưng nhẫn nhịn lại lạnh giọng quát :

" Còn không mau ra ngoài hộ pháp, ngây ra đó làm gì từ giờ cho đến lúc tôi chữa trị xong cho bà ấy tuyệt đối không được đề người nào tiến vào bên trong "

Nghe thấy mẹ mình sẽ bình phục trở lại Diệp Phong cũng hồi thần, tảng đá nặng trong lòng cũng rơi xuống. Ánh mắt nhìn về phía của Thiên Bảo cũng chở nên tràn ngập ý cười ở dưới đáy mắt còn lóe lên một cảm xúc phức tạp, đứng lên đối với Thiên Bảo hành lễ rồi tiến ra bên ngoài thủ hộ chỗ này.