Chương 2: Vẫn là xuyên qua trò chơi?

Qua loa lo xong tang lễ, sư huynh đệ ba người đứng trước phần mộ, mỗi người một tâm tư.

Sở Hàn Thanh vẫn chìm đắm trong việc sư phụ vừa mới mất, đầy mặt đều là vẻ bi thống.

Tô Nhan Tịch lớn nhất đang nghiên cứu bảng hệ thống, hắn lần đầu tiếp xúc với game võng du Toàn Chân, quả thực có chút không thích ứng được với cách chơi mới này.

Chỉ cần hắn vừa thoáng suy nghĩ, bảng hệ thống trong suốt liền hiện ra trước mắt.

Trên bảng chia làm bốn mục, lần lượt là tin tức môn phái, kiến trúc môn phái, nhiệm vụ môn phái và mua đạo cụ.

Mục thứ nhất, tin tức môn phái –

Tên môn phái: phái Càn Dương

Cấp bậc môn phái: cấp 1

Danh vọng môn phái: 10 (bừa bãi vô danh)

Nhân số đệ tử: 3 người

Tiền tài: bạch ngân 50 đồng, linh thạch tứ phẩm 5 khối

Thế lực đối địch: Tào Trọng Bác

Tô Nhan Tịch đang chuẩn bị xem tiếp mục tin tức thì lại bị Chu Bất Trác lên tiếng đánh gãy, đành phải hậm hức thu hồi mặt bảng.

“Sư huynh, ba ngày sau Tào tặc muốn đánh gϊếŧ lên núi, không biết sư huynh đã có kế sách gì chưa?” Chu Bất Trác tuy lời nói cung kính, nhưng trên mặt vẻ ngạo mạn chẳng thèm che dấu.

Nhanh như vậy đã muốn bức cung? Thật đúng là không biết nhẫn nhịn a, Tô Nhan Tịch nghĩ, nói: “Ta vẫn chưa có kế sách nào tốt, sư đệ có đề nghị gì chăng?”

“Ta cho rằng Tào Trọng Vắc võ công cao cường, đơn đả độc đấu, đến cả sư phụ cũng không ddihcj lại hắn, càng đừng nói đền đến ba người chúng ta, đúng không?”

“Không sai.” Tô Nhan Tịch gật đầu đáp.

“Bởi vậy nên cần cả ba huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, người thực lực cao nhất dẫn đầu, hai người còn lại phụ trợ, đúng không?”

“Không sai.”

Lúc này, đến cả Sở Hàn Thanh không rành thế sự cũng nghe ra được ý tứ của hắn, có chút bất mãn nhìn Chu Bất Trác, hỏi: “Nhị sư huynh, ngươi…”

Chu Bất Trác không để ý đến hắn, mà hai vẫn nhìn Tô Nhan Tịch, tiếp tục nói: “Ngươi là đại sư huynh, về lý chúng ta nên để ngươi dẫn đầu, nhưng, mặc dù sư huynh ngươi là con trai độc nhất của sư phụ, thực lực lại đến cả tam sư đệ cũng không bằng, đúng không?”

Kỳ thật chính Tô Nhan Tịch cũng không rõ thực lực của chính mình như thế nào, nhưng nhìn bộ dáng kiêu ngạo của y, hắn đoán chắc thực lực của mình rất yếu, bởi vậy hào phòng thừa nhận: “Không sai.”

“Nếu đã như vậy, sư huynh còn muốn chiếm lấy chức chưởng môn sao?”

Nghe Chu Bất Trác nói có ý nghi ngờ đến khí phách như vậy, Tô Nhan Tịch nhịn không được mà lắc đầu, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi a, mới thế đã nói ra mục đích chân chính của mình.

“Vị trí trưởng môn làm sao có thể nói đổi người liền đổi người, sư đệ đây là đang xem nó chẳng khác nào trò đùa. Nếu sư đệ cho rằng ta là người bất tài, thì cái miếu nhỏ phái Càn Dương đây cũng không lưu được tòa đại Phật sư đệ ngươi.”

Trong lời nói của Tô Nhan Tịch hàm ý đuổi người quá rõ ràng, có điều, thực ra hắn chẳng quan tâm Chu Bất Trác ưu tú như thế nào, hắn đến trò chơi cũng không phải để xưng bá thiên hạ.

Mà hiển nhiên Tru Bất Trác cũng không đoán được vị sư huynh tính tình luôn luôn tốt thế nhưng lại trở nên quyết tuyệt như thế, hắn đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó mới giận dữ: “Được, nếu sư huynh nói như thế, cũng đừng trách ta không niệm tình nghĩa sư huynh đệ của chúng ta.”

Nói xong liền phất tay áo rời đi.

“Nhị sư huynh…” Tiểu sư đệ Sở Hàn Thanh muốn đuổi theo, lại cảm thấy đuổi theo như vậy cũng không được, liền nhìn về phía Tô Nhan Tịch, lo lắng đầy mặt, “Đại sư huynh…”

Đến nay đối đầu với kẻ địch mạnh, bọn họ có thể chống đỡ hay không còn chưa biết, không nghĩ tới lại nổi lên nội chiến trước, mà người phải đi lại là nhi sư huynh có thực lực cao nhất, như thế bảo sao hắn không vội.

Nhưng Tô Nhan Tịch lại chẳng để ý Chu Bất Trác rời đi, bình tĩnh nói: “Không cần quản hắn.”

Tiếp đó, Tô Nhan Tịch cùng Sở Hàn Thanh tùy ý nói chút chuyện. Sở Hàn Thanh vốn không hề có kinh nghiệm xã hội làm sao là đối thủ của lão hồ ly Tô Nhan Tịch, chỉ hai ba câu đã đem mọi việc hiểu rõ.

Hóa ra, vốn phái Càn Dương trước kia cũng là môn phái lớn nổi danh ở thành Cẩm Toàn, lịch sự lâu đời, cũng từng có nhiều nhân vật nổi danh. Nhưng do vài lần gặp đại kiếp nạn, võ học của môn phái đều dần thất truyền, chỉ còn lại một ít công phu cơ bản, ở trên giang hồ cũng dần dần xuống dốc. Mà Tào Trọng Bác là khinh thường phái Càn Dương không có thực lực, muốn đến cửa để chiếm lấy núi Càn Dương. Chưởng môn tiền nhiệm cùng hắn đầu một trận, hai bên đều bị thương. Tào Trọng Bác lại ngoan độc nói, ba ngày sau lại đến, mà chưởng môn tiền nhiệm vì bị thương quá nặng mà ra đi.

Nói đến Chu Bất Trác, hắn là người có thiên tư trác tuyệt, tuyệt đối là kỳ tài luyện võ. Lại thêm Tô Nhan Tịch thiên phú bình thường, võ công thưa thớt, Sở Hàn Thanh lại còn quá trẻ, nên hắn vốn tưởng chức vị chưởng môn chắc chắn là của hắn, không nghĩ tới cuối cùng chức vị trưởng môn vẫn rơi vào tay Tô Nhan Tịch, đương nhiên là hắn sẽ tâm sinh bất mãn.

Tô Nhan Tịch biết đại khái mọi việc, nên những lo lắng ban đầu của hắn đối với Tào Trọng Bác cũng giảm đi nhiều. Vì cái gì?

Bởi vì hắn phát hiện thực ra dù là phái Càn Dương hay Tào Trọng Bác cũng đều là học võ công truyền thống, mà hắn ở trên bảng hệ thống rõ ràng nhìn thấy đây là một thế giới tu chân!

Dùng thủ đoạn tu chân để đối phó với một vũ phu bình thường, mặc cho ngươi võ công cao tới đâu, thì cũng chỉ là một bữa ăn sáng!

Ân, chỉ là giá có chút đắt…

Tô Nhan Tịch vừa thoáng có ý nghĩ, lại xem xét mục mua đạo cụ trong bẳng hệ thống, Phong Nhận cấp thấp, 3 khối linh thạch tứ phẩm, hỏa tiên (roi lửa) cấp thấp, 3 khối linh thạch tứ phẩm,…

Tốt nhất vẫn nên chọn phù, vì trong tay Tô Nhan Tịch chỉ có tổng cộng 5 khối linh thạch tứ phẩm! Mà xem ở mục kiến trúc môn phái, cái gì mà Luyện Khí tràng, Linh Thú viên, Tàng Kinh các, đều cần một bó lớn linh thạch để kiến tạo, làm Tô Nhan Tịch không khỏi cảm thán, xem ra có là trò chơi thì vẫn rất thực tế, tiền là nhất định không thể thiếu.

Xem xong kiến trúc môn phái và mua đạo cụ, Tô Nhan Tịch thuận tiện cũng nhìn qua nhiệm vụ môn phái.

Đầu mối nhiệm vụ chính: thăng môn phái lên cấp 2.

Nhiệm vụ yêu cầu: nhân số đệ tử 5, danh vọng môn phái 50, kiến trúc cột trục 3, cùng môn hạ đệ tử hoan ái một lần.

Nhiệm vụ nhánh: đánh bại Tào Trọng Bác.

Thời điểm nhìn đến yêu cầu của nhiệm vụ, Tô Nhan Tịch thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm sặc chết. Rõ ràng những yêu cầu phía trước đều đứng đắn như thế, sao cái cuối đột nhiên lại thành “Cùng môn hạ đệ tử hoan ái một lần”, trò chơi này thật xứng với tên “Dâʍ đãиɠ chưởng môn”.

Đừng thấy bình thường Tô Nhan Tịch là người trầm tĩnh mặt không đổi sắc, nhưng nói về loại sự tình ái này, hắn có thể sánh nganh với hài tử mười tuổi thanh thuần.

Hắn đỏ bừng mặt, vội vàng chọn logout.

Nhưng mà – mục thoát ra ở chỗ nào a?!

Tô Nhan Tịch tìm cả nửa ngày, cũng không tìm thấy cách logout, cái này, hắn hoảng thật rồi!

Chẳng lẽ hắn thật sự xuyên qua? Xuyên qua hệ thống trò chơi?!

Tại sao?? Cái này không hay ho đâu a!

Mà Sở Hàn Thanh vẫn đứng nhìn một bên một mặt đều là nghi hoặc. Đại sư huynh đây là xảy ra chuyện gì, một hồi cao hưng một hồi lại đỏ mặt, một hồi sau lại kích động? Không phải tại sư phụ qua đời, nhị sư huynh lại rời đi, gây cho hắn đả kích quá lớn chứ?