Chương 1

Tô Nhan Tịch, trong mắt rất nhiều người chính là Kim Cương vương, 28 tuổi đã có thể chủ quản công ty tài nguyên nhân lực nổi danh, tiền đồ không thể đo đếm.

Xung quanh hắn đồng nghiệp nữ thì nghĩ đủ loại biện pháp để vô sự hiến ân cần, mà đồng nghiệp nam thì nhìn vào vừa hâm mộ, vừa ghen tị.

Nhưng Tô Nhan Tịch cũng có nỗi khổ không thể nói, hắn ở giữa oanh oanh yến yến vờn quanh mà chỉ lo thân mình, không phải ánh mắt hắn cao, mà là vì hắn là GAY a.

Đừng nhìn Tô Nhan Tịch bề ngoài là bộ dạng tuấn lãng soái khí, giống như ngôi sao thần tượng đang nổi tiếng, trên thực tế hắn nhìn như khôn khéo nhưng lại là một tên tình trường mờ mịt. Đến nay hắn chưa từng nói qua chuyện yêu đương, càng đừng nói đến việc trải qua, hắn chỉ có thể nhìn GV và dựa vào tay phải của mình mà sống thôi.

Tô Nhan Tịch không phải bình tĩnh như hòa thượng xuất gia, trong lòng hắn vẫn có ý tưởng. Khoảng thời gian trước khi game online “Dâʍ đãиɠ nhân sinh” náo nhiệt, hắn thường ở trên mạng xem người chơi khác bình luận, càng xem càng thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Bởi vậy, lần này ngay khi công ty trò chơi phát hành game online “Dâʍ đãиɠ chưởng môn” cùng chung series, hắn không nói hai lời, lập tức mua về nhà.

Không biết người chơi trò chơi có phải đều là tiểu bằng hữu vừa trưởng thành hay không, Tô Nhan Tịch một bên chờ trò chơi cài đặt, một bên cân nhắc, ngẫm lại thì ngành này là hướng đến những người vừa mới tốt nghiệp kia, đương nhiên là câu được mối lớn.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Nhan Tịch không khỏi có chút lo lắng. Nhưng nghĩ lại, trò chơi cũng đã mua rồi, coi như thử vận may vậy.

Hạ quyết tâm, Tô Nhan Tịch chờ trò chơi cài đặt xong, liền đội mũ giáp, chính thức tiến vào trò chơi.

Dựa theo hướng dẫn, Tô Nhan Tịch nhắm mắt lại, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng. Giống như bị hút vào một cái lốc xoáy, thân thể hoàn toàn không chịu khống chế, bị lực hấp dẫn cường đãi làm cho cơ thể bày ra các loại động tác độ khó cao.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tóm lại hắn bị xoay chuyển đến đầu đầy sao, trong đầu không chịu được mà mắng công ty trò chơi, rõ ràng nói chỉ không thoải mái trong năm đến mười giây, nhưng đây chính là ghê tởm không dứt.

Cuối cùng trước khi Tô Nhan Tịch cho rằng mình đã không xong, hai chân chạm đất.

“Hô…” Đã trải qua thời gian siêu mạo hiểm, hắn thở hắt ra một cái thật dài rồi mới lên tinh thần, tính là nghênh đón âm báo của hệ thống, rồi mới bắt đầu tìm bạn lữ mình đã chờ đợi từ lâu.

Thế nhưng, chờ đợi hắn không phải âm thanh tuyệt vời nhưng máy móc của hệ thống, mà là thanh âm của một nam nhân suy yếu vô lực!

“Tịch nhi a, cha biết chính mình đã sắp không được, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ lời cha dặn ngươi… Ác tặc Tào Trọng Bác kia rất lợi hại, đến cả cha cũng không phải đối thủ của hắn… Hắn hẹn ba ngày sau lại lên núi khiêu chiến, các ngươi… Ngươi hãy mang các sư đệ tranh thủ mà rời đi thôi…”

Tô Nhan Tich mở mắt ra, thấy một cái giường phong cách cổ xưa, bên trên nằm nam tử trung niên ước chừng bốn mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt. Y cầm tay của hắn, nói đến một nửa lại nhịn không được mà ho khan, vệt máu nhè nhẹ theo khéo miệng mà tràn ra.

Nếu dựa theo như tình tiết thường thấy trong phim truyền hình khổ tình, Tô Nhan Tịch lúc này nên là một hồi nước mắt nước mũi mà kêu, “Phụ thân, ngài đừng nói lung tung, ngài không có việc gì…”

Bất quá mới vào trò chơi hắn hiển nhiên còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong khϊếp sợ, vẫn đang đánh giá cảnh tượng chung quanh.

Ân, xem ra trò chơi này được đánh giá là giả lập giới toàn chân mạnh nhất không phải không có đạo lý, nhìn vào bài trí căn phòng này, đến cả hoa văn khắc trên giường cũng được làm rất chân thật.

Tô Nhan Tịch tán thưởng thiết kế của trò chơi ở việc nắm chắc chi tiết, mà hắn với tâm tư cẩn thận còn chú ý đến một việc không tầm thường.

Trong sách hướng dẫn người chơi mới đi kèm với trò chơi có viết rõ ràng, sau khi tiến vào trò chơi, cần người chơi đưa vào tên, cũng với người chơi phải lựa chọn một trong ba chũng tộc nhân, yêu, ma, tại sao hiện tại hắn đã nhảy vọt qua các bước này rồi? Chẳng lẽ là hệ thống có BUG?

Khi Tô Nhan Tịch vẫn còn đang nghi hoặc, nam nhân tự xưng là phụ thân của hắn lại tiếp tục nói: “Khụ khụ… Tốt lắm, hiện tại mở cửa cho các sư đện của ngươi vào đi…”

Tô Nhan Tịch nghe lời đi mở của, của mở liền thấy hai nam tử trẻ tuổi. Một người bộ dáng ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn lãng, anh khí mười phần. Một người khác lại càng trẻ, bộ dáng mười sáu, mười bảy tuổi, trên mặt vẫn mang nét đặc trưng của thiếu niên tính tình trẻ con.

Hai người nhìn thấy của mở ra, cũng chưa nói cái gì, liền lo lắng đi đến bên giường, đồng thời la lên: “Sư phụ!”

Nam nhân trên giường gật đầu, ý bảo bọn họ hãy an tĩnh lại trước, hắn biết chính mình lúc này đã là hồi quang phản chiếu, mạng không còn bao lâu, bởi vậy trước sau dặn dò lần lượt từng người trong ba đệ tử của mình.

“Trác nhi, vi sư biết, trong ba huynh đệ các ngươi, ngươi là người có thiên phú tập võ cao nhất, đáng tiếc trong quá khứ xảy ra nhiều kiếp nạn, nhiều tuyệt đỉnh võ học của phái Càn Dương đã thất truyền, chỉ có bản “Kiếm khí thuật” này, vi sư tìm hiểu nhiều năm qua vẫn không thể hiểu, hiện tại truyền thụ lại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể sử dụng.”

“Thanh nhi, năm đó vi sư thấy ngươi là cô nhi, đem người nhặt trở về từ trong núi, hiện tại nếu mẫu thân của người tìm tới muốn nhận thân, ngươi liền đi theo nàng đi. Phái Càn Dương giờ đã là nơi thị phi rồi.”

“Không, sư phụ,” thiếu niên tên Sở Hàn Thanh kia vẻ mặt bi thống, lại vẫn kiên quyết nói, “Ân nuôi dượng nặng tựa như núi, ta sẽ không rời đi.”

Nam nhân có vẻ cũng hiểu tính cách của thiếu niên, không có khuyên nữa, bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt lại dời về phía Tô Nhan Tịch: “Tịch nhi… Khụ khụ, cha hiện tại đem ban chỉ của chưởng môn giao cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi chính là chưởng môn đời thứ bốn mươi bảy của phái Càn Dương, hi vọng phái Càn Dương ở trong tay người có thể chân chính phát dương quang đại…”

Tô Nhan Tịch đang muốn tiến đến tiếp nhận, lại nghe bên cạnh truyền đến một tiếng hô cấp bách: “Sư phụ!”

Nghe tiếng quay đầu, đối diện với hắn là ánh mắt vừa vội vừa giận của nhị sư đệ Chu Bất Trác.

Dù sao đã lăn lội thương trường nhiều năm, làm sao Tô Nhan Tịch có thể không rõ ý tứ, hóa ra gia hỏa này muốn danh hiệu chưởng môn.

Tô Nhan Tịch trong lòng hiểu rõ, trên mặt vẫn không có chút biểu tình, nhận lấy ban chỉ trong tay nam nhân. Vừa đeo vào trên tay, bên tai chợt nghe âm thanh của hệ thống vang lên:

“Mở ra chưởng môn hệ thống, người đeo tùy thời có thể xem xét tin tức của môn phái.”

Nghe được thanh âm của hệ thống như mong muốn, Tô Nhan Tịch cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, xem ra không phải là xuyên qua, mà là trò chơi này được làm thật sự giống như thật.

Tuy nhiên hắn chưa kịp nghiên cứ cụ thể hệ thống, nam nhân trên giường như đã hoàn thành mọi việc, liền giống như chấm dứt tâm nguyện cuối cũng, nhắm mắt lại, an tường ra đi.

Trong phòng vang lên tiếng cúi đầu nức nở, mặc dù Chu Bất Trác không phục sư phụ cuối cùng vẫn đem chức trưởng môn truyền cho Tô Nhan Tịch, cũng không tránh khỏi tình cảm bi thương, càng không cần phải nói đến sở Hàn Thanh được một tay sư phụ nuôi nấng mà lớn lên đang nằm ở trên thân nam nhân khóc không ngừng.

Trong không khí bi thương như thế, mặc dù biết rõ đây là trò chơi, tâm Tô Nhan Tịch vẫn tránh không khỏi sinh ra chút khổ sở.