Chương 4

Trường công dựa theo sổ hộ khẩu phân chia khu học, hơn nữa cha cậu từng nói rằng bọn họ là học cùng một trường cấp 3, Lâm Vọng Dã xác định mục tiêu, nửa đi nửa hỏi đường, thực mau liền đi đến Thất Trung (trường cấp 3 số 7) của Ninh Xương thị.

20 năm trước, Thất Trung hiện tại kém khá xa ngôi trường trong trí nhớ của cậu.

Cổng trường chính là phổ phổ thông thông cửa sắt và tấm bảng kim loại phủ sơn in tên trường, không có khí thế to lớn như bảng tên sau này đã được tu sửa. Trường có 3 đống khu dạy học, chỉ đứng ở cổng trường là có thể vừa nhìn liền hiểu rõ, phân chia là khối 11, khối 12 và khối 13, bởi vì giá đất ở trung tâm thành phố vô cùng sang quý nên sân thể dục cũng nhỏ cực kỳ.

20 năm sau, thời điểm đến lượt Lâm Vọng Dã đi học ở nơi này đã gia tăng thành 6 đống khu dạy học, nhiều tòa nhà thực nghiệm, thư viện, office building.

Lâm Vọng Dã cũng từng nghe kể cụ thể về chuyện này.

3 đống lâu mới là được Lục Thành Hiên quyên tặng sau khi hắn tốt nghiệp mấy năm. Không biết có phải cố ý phân cao thấp với họ Lục hay không mà cha cậu cũng lập tức bỏ vốn to xây dựng thêm sân thể dục.

Trong thời gian hữu hạn hoàn thành công trình, đội thi công hai bên cũng nhiều lần hoài nghi đối phương trộm xi măng hạt cát của nhà mình nên phát sinh tranh cãi, suýt nữa vung tay đánh nhau.

Qua hết nghỉ hè, học tử Thất Trung hỉ đề tân học giáo.

Lãnh đạo Thất Trung cũng không biết đầu óc nghĩ như thế nào, vì biểu đạt sự cảm tạ với hai vị đại lão, cảm ơn cống hiến to lớn không quên trường học cũ của họ, nên lãn đạo đã đào một hồ nước ở phía trước office building, còn nuôi cẩm lý nhỏ, ở giữa là mô hình địa cầu được điêu khắc từ đá, còn đặt tên là ——

Lục Lâm trì.

Lâm Vọng Dã không biết cha cậu có cảm thấy đen đủi hay không, dù sao cậu biếu cha rất là không hài lòng.

Dựa vào cái gì tên của Lục Thành Hiên lại phía trước tên Lâm Thâm?

Bởi vì là thân cha quyên tặng sân thể dục nên năm đó khi Lâm Vọng Dã vào học cấp 3 tự nhiên được lãnh đạo lão và sư chiếu cố nhiều, ở trường học cậu hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nhân vật phong vân, người theo đuổi và đàn em liền có thể vòng quanh trường học năm vòng.

Hảo hán không nhắc lại năm đó oanh liệt, hiện tại Lâm Vọng Dã vừa lạnh vừa đói, không khác gì một đứa trẻ lưu lạc.

Cậu phải nhanh nhanh tìm cha mới được. Bằng không liền tính không đói chết thì buổi tối cũng sẽ đông chết ở đầu đường.

Lâm gia không tính tiêu chuẩn danh môn vọng tộc, ở đồng lứa ông nội thời đó mới phất nhanh. Nhưng cha cậu tốt xấu gì cũng là phú nhị đại, ở trường học hẳn là cũng có danh tiếng, nên thực dễ dàng là có thể tìm được cha đang ở đâu.

Chỉ tiếc thời gian cậu tới quá không khéo.

Lúc này khóa học buổi chiều mới vừa kết thúc không lâu, đang là thời gian tự do hoạt động trước khi vào tiết học buổi tối, rất nhiều người đã rời đi trường học.

Lâm Vọng Dã ở ven đường dò hỏi vài học sinh, tám chín phần mười đều biết Lâm Thâm, nhưng tất cả đều không biết Lâm Thân đang ở đâu.