Chương 2

Lục Thành Hiên, người này ở thương giới là kinh doanh cùng một loại hạng mục với Lâm gia, thật thật tại tại là đối thủ cạnh tranh. Cả đời của cha cậu thì đại đa số thời gian đều đang cùng người này lục đυ.c với nhau.

Cùng tồn tại một vòng tròn, sự tình lớn như lễ tang thì về tình về lý hắn đều phải trình diện, chẳng sợ chỉ là làm mặt ngoài cho có.

Trận lễ tang này không biết có bao nhiêu người lòng mang ý xấu, muốn quan sát tương lai và thế cục của Lâm gia, trong lòng suy đoán về đế quốc thương nghiệp Lâm thị đều cực kỳ không lạc quan.

Nếu yêu cầu người nắm giữ quyền lên tiếng đứng ra ổn định trường hợp này, xác thật chỉ có Lục Thành Hiên.

Hiện tại Lâm Vọng Dã đã không rảnh lo như vậy nhiều.

Cậu cảm giác chính mình rất mệt, trong lòng dường như có một sợi dây vẫn luôn căng chặt, hơn nữa không ngừng có ngoại lực kéo lấy nó, hận không thể lập tức kéo đứt sợi dây này.

Cơ chế tự mình bảo hộ của cơ thể giúp ý thức của cậu bừng tỉnh, thời điểm cậu phục hồi tinh thần lại, cậu đã thay xong âu phục đang ngồi vào trong xe, lễ tang đã kết thúc.

Chỉ có cậu một mình, mọi người ngày xưa đối cậu xua như xua vịt thì hiện tại đều tránh còn không kịp.

Lâm Vọng Dã muốn thoát khỏi cái địa phương này.

Chẳng sợ cậu cũng không biết chính mình còn có thể đi đến nơi nào.

Cuối cùng, cậu lựa chọn đích đến là sân bay vùng ngoại thành, Lâm Vọng Dã không muốn suy nghĩ bất cứ cái gì hết, quét sạch tất cả suy nghĩ để lái xe.

Ở một ngã tư nào đó có rất ít chiếc xe chạy trên đường, Lâm Vọng Dã xác định chính mình nhìn thấy đèn xanh sáng lên mới dẫm chân ga. Thời điểm xe chạy đến chính giữa ngã tư, bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi chói tai.

Cậu theo bản năng hướng quẹo trái đầu xe, đồng tử đột nhiên kịch liệt co rút lại.

Một chiếc xe bồn chở xăng đang lao về phía cậu, trong nháy mắt cậu quay đầu thì nó đã tới rất gần chỉ còn cách cậu mấy mét, đèn xe trước chói mắt nhanh chóng thoảng qua tầm nhìn của cậu, giống như bạch quang phản xạ từ lưỡi hái của tử thần.

Giây tiếp theo, thế giới trời đất quay cuồng, Lâm Vọng Dã trước mắt tối sầm, đương trường không có ý thức.

*

Lâm Vọng Dã trước hết cảm nhận được chính là lạnh.

Gió lạnh ào ào thổi qua bên tai cậu, thổi qua làn da lỏa lồ lộ ra bên ngoài quần áo, đau đớn tựa dao cắt. Lâm Vọng Dã dùng hết sở hữu sức lực mở to mắt, phát hiện thân thể vô ý thức cuộn tròn lại với nhau, cậu bị đông lạnh đến mức sắp mất đi tri giác.

Sắc trời thoạt nhìn sắp đến hoàng hôn, đêm tối rất mau sẽ buông xuống.

Ký ức rải rác chưa phục hồi hoàn toàn nhưng Lâm Vọng Dã rõ ràng nhớ rõ trước khi ngất xỉu chính mình đã gặp một trận tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng.

Cậu cố sức mà nâng lên cánh tay, cảm giác mỗi một khớp xương đều cứng đờ.

Đối với lòng bàn tay thổi mấy hơi ấm, sau đó Lâm Vọng Dã mới phát hiện chính mình đang ở một cái hẻm nhỏ hắc ám, bên cạnh cậu chính là đống rác đang tản ra một mùi hôi thối như có như không.

Đời này của đại thiếu gia đều chưa từng đứng gần rác rưởi như vậy. Cậu phản xạ có điều kiện mà nôn khan. Đỡ tường đứng lên, cơ hồ là vừa lăn vừa bò chạy ra hẻm nhỏ.

Bên đường là cửa hàng đặc sản duy nhất chỉ có ở Ninh Xương thị, nó nhắc nhở cậu đang đứng trong thành phố mà mình đã lớn lên, nhưng cậu lại vô cùng rõ ràng cảm nhận được cảm giác chia cắt dị thường.

Độ dày đặc của ao ốc building hoàn toàn không giống nơi cậu từng quen thuộc, nhãn hiệu ô tô đang chạy trên đường cũng không có kiểu mới, tất cả đều là kiểu dáng đã bị đào thải từ lâu. Cửa hàng đang phát nhạc cũng là bài hát rất hot của nhiều năm về trước, trước cửa treo poster giảm giá thậm chí ngày tháng in trên đó cũng cùng vô cùng xa xăm.