“Ầm vang ——”
Trời mưa rất lớn, tiếng sấm hỗn tạp với âm thanh của những giọt mưa nặng trĩu rơi trên mặt đất.
Sắc điệu của lễ tang không phải màu trắng thì là đen, bầu không khí luôn là túc mục và an tĩnh.
Làm nhân vật đại danh đỉnh đỉnh ở thương giới, lễ tang của Lâm Thâm có rất nhiều người tới phúng viếng. Sau khi mọi người trình diện và đăng ký thì đều sẽ nhận được một chi hoa hồng trắng tươi mới.
Trên mỗi một đóa hoa hồng đều có giọt sương trong suốt ngưng kết trên cánh hoa, mùi thơm ngào ngạt cũng đủ để chứng minh nó vừa được ngắt xuống không lâu trước đó.
Quan tài bằng thủy tinh óng ánh trong suốt nằm ở giữa, xung quanh là vô số hoa hồng vây quanh thành 3 vòng trong 3 vòng ngoài. Lâm Thâm nằm trong biển hoa thuần trắng nhắm mắt an nghĩ, nhìn vào thậm chí có chút cảm giác lãng mạn hoang đường.
Như có như không những tiếng khóc nức nở, xen lẫn là vài lời nhỏ giọng bàn tán truyền vào tai.
“Tuổi còn trẻ thật là đáng tiếc, xí nghiệp lớn như vậy về sau cũng không biết nên làm sao bây giờ……”
“Chẳng phải Lâm tổng vòn có một đứa con trai đấy sao?”
“Chặc, con trai của cậu ta… Khó làm nên việc lớn.”
“Người trong nhà này cũng khó đối phó, cha của cậu ấy vừa chết thì chỗ dựa cũng ngã, sinh hoạt thiếu gia của cậu ấy xem như đã đến hồi kết.”
Làm tiêu điểm trong trận lễ tang này, Lâm Vọng Dã mặc một bộ tây trang đen nhánh, trước ngực cài một đóa hoa hồng trắng đang mở rộ, cậu đứng ở nơi dễ nhìn thấy nhất, động tác mang tính máy móc chậm chạp mà khom lưng với những người tới tham gia lễ tang và nói lời cảm ơn với họ.
Là con trai độc nhất ở trong nhà, Lâm Vọng chưa bao giờ giao thiệp với phần lớn họ hàng đang có mặt ở đây.
Người duy nhất cậu quen biết chỉ có cô cô Lâm Thiển Thiển.
Cũng không biết có phải vì thân phận minh tinh nên không tiện hay không, đối phương cũng không có tới tham gia tang lễ.
Thân là con trai, Lâm Vọng Dã thậm chí không biết chính mình nên chủ trì trận nghi thức này như thế nào.
Trưởng bối Lâm gia tất nhiên biết nhưng không có bất kỳ kẻ nào chịu dạy cậu.
Không biết đã đứng bao lâu, Lâm Vọng Dã rốt cuộc nhớ tới việc gì đó, cậu cúi đầu móc di động từ trong túi ra, click vào danh sách tin tức danh sách cố định trên top khung chat.
Dòng tin nhắn cuối cùng vẫn như cũ là câu cậu dò hỏi đối phương khi nào sẽ đến.
Dù cho cậu là con trai duy nhất thì trước một ngày tổ chức tang lễ cậu mới được báo tin là cha đã qua đời. Nên đối phương còn ở nước ngoài, nhận được tin tức cũng sẽ không sớm hơn cậu là bao.
Từ Higuma Neville bay trở về ít nhất 20 giờ.
Người duy nhất có thể làm điểm tựa tinh thần cho cậu vào thời điểm này, chú định là không thể có mặt.
Lâm Vọng Dã lẳng lặng đứng, sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, đôi mắt giống như bịt kín một tầng sương mù, mất đi thần thái của ngày xưa. Thân cao 1 mét 8 vào giờ phút này có vẻ nhỏ yếu, tứ cố vô thân, dường như chỉ cần cậu không đứng vững liền sẽ bị thế giới xa lạ này cắn nuốt.
Cậu nhìn di động hồi lâu đến khi màn hình đã tắt cũng chưa phục hồi tinh thần.
Mà cái động tác này của cậu, đã khiến người có mưu đồ từ trước bắt được nhược điểm.
Từ khi lễ tang bắt đầu đến hiện tại tiếng khóc nức nở chưa từng dừng lại, chỉ xem phối sức liền có thể thấy được người đó là một phụ nhân ung dung hoa quý đột nhiên xông lên, giống như nổi điên cướp lấy di động của Lâm Vọng Dã quăng xuống mặt đất đập nát nó:
“Cha mày đã đi rồi mà mày còn có tâm tình chơi di động! Cậu ấy bị bệnh lâu như vậy mày cũng không biết, thằng con phá của…… Bạch nhãn lang!”
Một động tĩnh lớn như vậy ở trong lễ tang giống như sấm sét trên đất bằng nháy mắt nổ vang, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người.
Lâm Vọng Dã trong tay không còn di động, bà ta gào rống quá đột nhiên, âm thanh giống như bùng nổ quá gần cậu, dẫn tới màng tai của cậu bị đau đớn một hồi sau đó chỉ nghe được tiếng ù ù. Cậu ngơ ngác nhìn về bà thím nhìn có chút quen mắt này, mơ hồ nhớ rõ đối phương hình là biểu cô mẫu của cậu.
Bà ta khóc kêu đánh chửi đồng thời cũng có người ở chung quanh nhanh chóng khuyên can vây thành một vòng.
Máu cả người Lâm Vọng Dã trở nên lạnh lẽo, cậu rõ ràng nghe không rõ lắm bà ta đang mắng cậu cái gì, nhưng có thể lại dễ như trở bàn tay nhận thấy ánh mắt của người bên ngoài vòng vây chỉ chỉ trỏ trỏ nói thầm chính mình.
Đối với mấy câu lên án “Bạch nhãn lang” “Bại gia tử”, cậu hoàn toàn không thể mở miệng phản bác.
Cậu xác thật trừ bỏ tiêu tiền thì cái gì cũng không biết làm.
Cũng xác thật không biết cha không phải chỉ có một loại bệnh nặng, cuối cùng chết vì một loại trong số đó.
Tuy rằng là Lâm Thâm cố ý che giấu bệnh tình với mọi người, mới dẫn đến chính mình chết mà không hề dấu hiệu, cũng khiến họ khϊếp sợ và khó có thể tiếp thu.
Người ngoài cuộc luôn có cách tìm được lý do hợp lý để thoái thác.
Còn cậu thân là con trai, bất luận như thế nào đều thoái thác không được cái trách nhiệm này.
Ánh mắt phức tạp của mọi người nhìn thẳng xem kỹ cậu khiến Lâm Vọng Dã mạc danh không chỗ dung thân, giống như đang trải qua một trận khổ hình, chết lặng mà đứng tại chỗ trở thành trung tâm nhân vật chính của trò khôi hài này, tinh thần cũng càng thêm hoảng hốt.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một thân ảnh chắn trước mặt cậu, chỉ uy nghiêm nói một câu: “Náo loạn đủ chưa”, trường hợp liền nháy mắt an tĩnh lại.
Lâm Vọng Dã không có ngẩng đầu, chỉ nghe thanh âm liền nhận ra thân phận của đối phương.
Lục thị người cầm quyền, Lục Thành Hiên.