Chương 12: Lên huyện

“Thanh niên trí thức Hoàng, cô đang nấu cơm à?” Cố Cảnh Nguyệt rửa mặt xong, thấy Hoàng Xuân Hoa đang nướng bánh.

“Thanh niên trí thức Cố, cô ăn không, tôi làm cho cô hai cái nhé.”

Không đợi Cố Cảnh Nguyệt trả lời, Vương Linh lại bắt đầu làm trò.

“Thanh niên trí thức Cố ăn không quen mấy món này đâu, tôi thì ăn được, thanh niên trí thức Hoàng làm cho tôi hai cái đi!”

“Muốn ăn thì tự đi mà làm.” Nói xong, Hoàng Xuân Hoa cầm bánh ngô đã làm xong, cùng Cố Cảnh Nguyệt đi ra chỗ tập trung.

Tới cửa thôn, bọn họ đã thấy có mấy thím trong thôn đang chờ. Thấy Cố Cảnh Nguyệt và Hoàng Xuân Hoa từ từ đi tới, có một thím nói: “Hai người là thanh niên trí thức mới tới sao, nhìn đi, lớn lên thật xinh đẹp.”

“Con gái ở thành phố so với những người lớn lên trong thôn như chúng ta xinh đẹp hơn nhiều.” Một thím khác cười ha ha nói.

“Chào các thím.” Hoàng Xuân Hoa và Cố Cảnh Nguyệt mỉm cười chào hỏi các thím.

Đợi thêm một lúc nữa, Lữ Dương, Vương Linh còn có mấy thím nữa tới. Mọi người đều ngồi lên xe bò, mấy thím ai cũng mang theo sọt, chắc là muốn mang rau cỏ trứng gà còn thừa của nhà mình lên huyện đổi chút tiền. Dù sao bây giờ không có nhà nào giàu, đây cũng là nguồn thu nhập duy nhất của người dân trong thôn.

Tới huyện mọi người đều xuống xe, Cố Cảnh Nguyệt hỏi chú đánh xe mấy giờ thì về thôn: “Hai tiếng nữa về thôn, cùng lắm không vượt quá hai tiếng rưỡi.”

Nhìn thời gian, Cố Cảnh Nguyệt hỏi mấy người khác: “Tôi đến *quán cơm quốc doanh ăn cơm, mọi người có ai muốn đi không?”

*Quán cơm thuộc sở hữu của nhà nước.

“Tôi không đi, tôi ăn rồi, tôi sẽ đi xã Cung Tiêu mua đồ trước.” Hoàng Xuân Hoa nói xong, trực tiếp đi xã Cung Tiêu.

“Vừa hay tôi cũng muốn đi quán cơm quốc doanh, đồng chí Vương có đi không?” Một nam một nữ cùng đi có vẻ không tốt lắm, vì vậy Lữ Dương gọi thêm Vương Linh.

“Thanh niên trí thức Lữ, tôi đi.” Nghĩ thanh niên trí thức Lữ chủ động gọi mình nhất định là có ý với mình, trong đám thanh niên trí thức nam, vẫn là thanh niên trí thức Lữ đẹp trai nhất.

Ba người tới quán cơm quốc doanh, đến cửa sổ mua cơm. Thấy bên cạnh có một cái bảng nhỏ màu đen, bên trên viết các loại món ăn cung ứng hôm nay, đây là lần đầu tiên Cố Cảnh Nguyện đến quán cơm quốc doanh, cảm thấy rất mới lạ, hai mắt nhìn xung quanh.

“Đồng chí, một chén hoành thánh, hai cái bánh bao nhân thịt.”

“Bánh bao nhân thịt tổng cộng bốn xu thêm hai tờ phiếu lương thực, hoành thánh sáu xu thêm bốn tờ phiếu lương thực.”

Trả tiền xong, cô tìm một chỗ ngồi chờ.

“Đồng chí, một bát mì thịt thái sợi, hai cái bánh bao.” Lữ Dương trả tiền xong, nhìn xung quanh một lượt, không có bàn trống, đành phải ngồi cùng với Cố Cảnh Nguyệt.

Vương Linh khẽ cắn môi mua một cái bánh bao nhân thịt, sau đó ngồi bên cạnh Cố Cảnh Nguyệt.

“Hoành thánh, bánh bao nhân thịt có rồi đây.”

Cố Cảnh Nguyệt đứng dậy đến cửa sổ lấy cơm, đây đúng là mỹ vị nhân gian mà ~ xuống nông thôn mấy ngày nay, cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon miệng rồi.

Cô bê cơm trở lại, vừa lúc Lữ Dương nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Cố Cảnh Nguyệt, cảm thấy thật đáng yêu.

Cơm nước xong xuôi, ra khỏi quán cơm quốc doanh, ba người bọn họ tách ra ai làm việc của người nấy.

Cố Cảnh Nguyệt đến xã Cung Tiêu, thấy bên trên viết một cái khẩu hiệu ‘Vì dân phục vụ’, còn có khẩu hiệu ‘Cấm ẩu đả nhục mạ khách hàng’, thật là khϊếp sợ quá đi.

Cố Cảnh Nguyệt mua một hộp kem dưỡng da, sữa mạch nha còn có một hộp hạch đào.

Ra khỏi xã Cung Tiêu, thấy ven đường có một thím đang nhỏ giọng nói chuyện với một người, Cố Cảnh Nguyệt đi lên phía trước, hai người cảnh giác nhìn cô.

“Thím ơi, thím có đổi sọt không ạ?”

Đại Nữu vừa nghe thấy lời này liền vui vẻ nở nụ cười: “Đổi, cô gái, cháu muốn đổi thế nào?”

“Cháu đưa thím hai đồng, thím xem được không?” Dù sao cũng mới vừa xuyên tới, đối với giá cả hàng hóa Cố Cảnh Nguyệt không rành lắm, cũng không biết cái giá này có thích hợp hay không.

“Được rồi.” Thím trả lời rất sảng khoái.

Đeo sọt lên lưng, đi đến hẻm nhỏ không người, cô lấy từ trong không gian ra một miếng thịt heo, phích nước nóng, trà xanh, chậu rửa mặt và xà phòng. May là sọt khá lớn, không thì đúng là không nhét vừa được rồi.

Đi đến chỗ xe bò, mọi người đều đã trở về hết, chỉ còn mình cô là người cuối cùng, cô lấy ra mấy viên kẹo đưa cho chú đánh xe: “Chú Ngưu, để chú đợi lâu rồi, kẹo này chú cứ nhận lấy trở về cho mấy đứa trẻ ăn đi ạ.”

Ngưu Thiết Trụ vui vẻ nhận lấy, đánh xe bò vừa nhanh vừa bớt xóc. Người trong thành phố nói chuyện thật là dễ nghe, nghe xong trong lòng thật là thoải mái.

Tới cửa thôn, mọi người đều xuống xe bò, thấy Cố Cảnh Nguyệt mua nhiều đồ như vậy thì không khỏi tặc lưỡi. Thanh niên trí thức này thật là có tiền, cùng là con người với nhau sao vận mệnh lại khác nhau đến vậy chứ.

“Thanh niên trí thức Cố, nếu cô không đeo được, tôi có thể đeo giúp cô.” Nhìn bộ dạng gầy yếu của Cố Cảnh Nguyệt, Lữ Dương chủ động hỏi.

“Cảm ơn cậu, thanh niên trí thức Lữ, tôi có thể đeo được.”

“Thanh niên trí thức Cố, cô đi trước đi, tôi đi sau nâng giúp cô.”

“Cảm ơn cô, thanh niên trí thức Hoàng.”