Chương 6

Trước khi rời khỏi xe, Dung Thiển điều chỉnh lại suy nghĩ lộn xộn của mình. Sau khi vào văn phòng, cô nhìn thấy đội trưởng Chu đang vẫy tay với cô và nói: “Dung Thiển, bức ảnh đó đâu rồi? tôi nghe phòng chứng cứ nói mang ảnh đến đây cho mọi người cùng xem.”

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn đến, Dung Thiển không nói gì mà trầm mặt, đem tin nhắn biển số xe đưa cho Trần Giai người phụ trách điều tra tin tức: “Giai Giai, cô giúp tôi điều tra một chút xem chủ xe này là ai?”

Trần Giai đang uống sữa đậu nành nghe cô nói vậy vội vàng buông xuống hỏi cô: “Xe này làm sao vậy?”

Dung Thiển sắc mặt âm trầm, thấy ánh mắt mọi người đang đổ dồn về mình, lúc này cô mới đem chuyện buổi sáng bị tập kích kể cho bọn họ nghe. Về chuyện xảy ra tai nạn cùng việc nhìn thấy Thẩm Kỳ thì một mực không đề cập đến.

Biết được cô đã bị theo dõi từ sáng sớm, trên người đối phương còn nghi ngờ có mang theo súng, đội trưởng Chu lập tức nghiêm túc. Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, là một cảnh sát hình sự quả thật sẽ có nguy cơ bị tội phạm theo dõi, tuyệt đối không thể sơ sẩy.

Đội trưởng Chu hỏi cô: “Dung Thiển, cô có suy đoán gì không?” Dung Thiển lắc đầu: “Không có, tôi làm cảnh sát đã năm năm cũng chưa từng đắc tội với ai chứ đừng nói là băng nhóm tội phạm có súng, trước mắt không có suy đoán gì chỉ có thể từ từ điều tra”

“Được, tôi hiểu rồi, mấy ngày nay cô cứ chú ý một chút, tuyệt đối không được hành động một mình, tổ điều tra nhiều người như vậy còn sợ không tìm được một người bảo vệ cô hay sao. Như vậy đi, để Trương Hạo đi theo cô tôi cũng yên tâm.” Đội trưởng Chu vừa nói vừa liếc nhìn Trương Hạo, người có vẻ mặt nghiêm túc khi biết rằng cô đã bị tấn công.

Đột nhiên bị gọi tên, Trương Hạo sửng sốt một chút vội vàng nói: “Được”

Dung Thiển cũng không có ý kiến gì. Trương Hạo cười hì hì đến bên cạnh cô, vỗ ngực nói: “Chị Dung, yên tâm đi, tôi khẳng định có thể bảo vệ chị thật tốt”

Dung Thiển nhìn anh ta một cái trầm giọng nói: “Ngay cả tôi cũng không đánh lại cậu còn không biết xấu hổ”

Trương Hạo xấu hổ, đành phải thấp giọng nói: “Tôi không phải là đều nhường cho chị sao, chị là con gái tôi làm sao dám nặng tay, huống chi tôi còn…” Ba chữ tôi thích chị Trương Hạo mãi không thể nói lên lời.

“Huống chi cái gì?” Dung Thiển nhíu mày, chỉ thấy cậu ho khan một tiếng rồi thấp giọng nói một câu: “Không có gì”

Dung Thiển không quan tâm chút chuyện nhỏ với cậu ta nữa, thấy mọi người đang tập trung vào việc cô bị tập kích, Dung Thiển mới nói chuyện bức ảnh cũ bị mất.

Dung Thiển nói dối một chút, nói rằng vì không cất kỹ, lúc lái xe không cẩn thận bị thổi hay ra khỏi cửa sổ, không biết bay đi đâu.



Đội trưởng Chu bây giờ quả thật không có tâm tình quan tâm loại chuyện này, nói mất thì cũng đã mất không đề cập đến nữa.

Mặc khác, sau khi đội trưởng Chu cân nhắc một chút, quyết định giao vụ án mấy hôm trước cho cô toàn quyền phụ trách, đồng thời để Trương Hạo và Trần Giai giúp đỡ cô tiếp tục điều tra.

Một mặt là vì vụ án này chỉ cần tìm ra thân phận của nạn nhân, chờ người nhà đến xác minh, khối lượng công việc không lớn, mặt khác cô không phải ra ngoài nhiều sẽ không phát sinh nguy hiểm.

Tuy nhiên đội trưởng Chu không biết rằng vụ án này không những cần cô liên tục phải ra ngoài mà còn phải xuyên không để điều tra.

Dung Thiển thì lại rất chờ mong những lời này của anh ta, cô đang có một đống hoang mang cần điều tra rõ ràng.

Trương Hạo tới hỏi cô: “Chị Dung, bức ảnh kia chị đã xem qua chưa, có thể xác minh danh tính của người đã mất không?

Nghe cậu ta nói vậy, Dung Thiển sửng sốt một chút, cô thiếu chút nữa đã quên mất thi thể kia thật sự là Thẩm Kỳ sao?

Dung Thiển hiện tại không thể xác định được, cô không trả lời chỉ mang một cái ghế đến ngồi kế bên Trần Giai bảo cô giúp mình điều tra một người tên là Nguy Long

Trương Hạo đứng sau lưng cô, tò mò hỏi: “Nguy Long là ai?”

“Một diễn viên, chính là người trong ảnh” Dung Thiển nhìn màn hình thuận miệng trả lời.

“Nguy Long?” Trương Hạo vuốt cằm suy nghĩ một hồi vẫn lắc đầu: “Chưa từng nghe qua”

Dung Thiển tưởng rằng dựa vào hệ thống thông tin trong cục có thể điều tra một ít dấu vết, nhưng Trần Giai kiểm tra đi kiểm tra lại vẫn lắc đầu, cái gì cũng không tìm ra được.

Đầu ngón tay Dung Thiển nhẹ nhàng gõ lên bàn, cô cắn môi suy nghĩ, một lúc sau viết một cái tên khác lên giấy.