Mạnh Ung Hinh một bộ tư thái cao quý, khí thế hiên ngang, nhìn người bằng một ánh mắt khinh thường, lộ ra sự cao ngạo. Phát hiện người mở cửa không phải Thẩm Kỳ mà là một người phụ nữ quấn chăn bông, tóc tai bù xù, đôi mắt buồn ngủ, trong đầu Mạnh Ung Hinh suy nghĩ: “Tôi đã nói rồi, đang yên đang lành lại nói không ở được trong ký túc xá của trường, nhất quyết muốn ra ngoài thuê phòng, thì ra là vì sống cùng người phụ nữ này”
Mạnh Ung Hinh với biểu cảm sớm nhìn thấu, âm dương quái khí nói chuyện một cách khıêυ khí©h châm chọc cô: “Không ngờ được, mới mười sáu tuổi đã dám đưa nữ nhân về sống cùng, hơn nữa còn là nữ nhân lớn tuổi hơn mình, muốn lái máy bay bà già sao?” Mạnh Ung Hinh
Cố ý cầm khăn tay che miệng nói, làm như sợ Dung Thiển lây nhiễm bệnh vậy, lộ rõ sự khinh bỉ cùng chán ghét.
Dung Thiển không phải kẻ ngốc, lời đối phương nói ra có bao nhiêu ác ý cô đều hiểu rõ. Giỏi cho bà ta dám nói cô là bán thân, còn vũ nhục thanh danh của Thẩm Kỳ, cô không thể nhịn được.
“Bác gái này, bà là ai vậy? Không hiểu sao lại chạy đến trước nhà người khác nói năng lộn xộn, chỉ có người tâm lý dơ bẩn mới có thể nghĩ tới những điều này, tôi thấy bà còn cầm khăn che miệng nói chuyện, chắc sợ mình hôi miệng bị người khác phát hiện sao?” Dung Thiển cố ý nhấn mạnh hai chữ dơ bẩn cho bà ta nghe, từ trước đến giờ cô chưa chịu thua ai bao giờ. Dù sao danh hiệu “Nữ ma đầu” này của cô không phải vô duyên vô cớ mà có được.
Mạnh Ung Hinh còn đang suy nghĩ Dung Thiển nói bà đi nhầm nhà, nhất thời không kịp phản ứng, qua hơn nữa ngày mới hiểu ý câu nói của Dung Thiển, sắc mặt bà bắt đầu đỏ lên muốn chửi lại cô.
“Cô, nữ nhân kia lại dám mắng ta. Cô có biết tôi là ai không?”
Dung Thiển trợn trắng mắt: “Bác gái, bà bị điếc à? Nếu tôi biết bà là ai thì việc gì phải hỏi?”
“Cô gọi tôi là bác gái? Sao có thể như vậy được, một chút giáo dục cũng không có, khó trách lại ở nơi rách nát này, quả nhiên là một nữ nhân hạ tiện” Mạnh Ung Hinh
Khuôn mặt dữ tợn, chỉ tay vào mặt Dung Thiển, móng tay sơn đỏ lè kia sắp chọc vào mặt cô tới nơi.
Nhìn thấy một màn này, Dung Thiển rất muốn chửi bới, bây giờ là thời đại gì rồi? Bề ngoài thì cao quý mà bên trong thì thấp kém hạ đẳng. Nhưng cô chợt nghĩ lại, bà ta là người Mỹ vào năm 70 của thế kỷ trước. Vâng vậy đó là điều bình thường.
Dung Thiển ngoan độc, cô vỗ mạnh vào cửa, sau đó chỉ vào số 302 trên tường, nhìn cô nói rõ ràng: “Thấy chưa, đây là nhà tôi, bà mới là người vô nhầm nhà”
“Tôi chính là tìm nhà 302, đây không phải phòng của Thẩm Kỳ sao?” Mạnh Ung Hinh cho rằng mình thật sự đi nhầm cửa, khí thế lập tức yếu đi.
Dung Thiển đương nhiên biết bà đang tìm Thẩm Kỳ, nhưng người này tới không đúng lúc, có Dung Thiển ở đây cô sẽ không để bà gặp được Thẩm Kỳ.
Bởi vậy Dung Thiển một mực phủ định cô không biết Thẩm Kỳ là ai, nơi này là phòng của cô, sau đó liền ở trước mặt bà đóng cửa một cái rầm.
Mạnh Ung Hinh chút nữa bị cửa đóng vào mặt, sợ tới mức vội vàng lui về sau, khuôn mặt bà đen lại chất vấn người đàn ông trung niên kế bên: “Không phải nói là phòng 302 đường Rowe sao? Sao lại không đúng?”
Người đàn ông lau mồ hôi nói: “Có thể là người điều tra đã nhầm lẫn”
“Một đám phế vật, để tôi đi một chuyến vô ích, trở về tốt nhất là kiểm tra lại rõ ràng cho tôi” Mạnh Ung Hinh thẹn quá hóa giận quay đầu rời đi.
Người đàn ông trung niên liền đuổi theo.
Lỗ tai Dung Thiển áp vào cửa, nghe tiếng bước chân đi xuống cầu thang ngày một xa, lúc này cô mới an tâm.
Thực ra Dung Thiển đã có thể đoán được bà là ai. Cô nhớ Thẩm Thư Hoài có nhắc tới rằng lý do lớn nhất Thẩm Kỳ rời khỏi trang viên là do bị mẹ kế bức bách.
Mẹ kế này tên là Mạnh Ung Hinh, tuổi tác gần bằng Nhan Thanh Dao, nữ nhân rất ham hư vinh, tham danh trục lợi, cũng không biết vì sao lại được Thẩm Trì ưu ái cùng bà sinh ra một đứa con trai bên ngoài. Hơn nữa Thẩm Trì còn không biết để bà một mình nuôi con lớn lên. Mãi đến sau này, Thẩm Trì phát hiện ra mới đưa hai mẹ con bà về trang viên sống.
Mạnh Ung Hinh là điển hình của người nghèo lâu năm, vừa có tiền liền tiêu xài hoang phí, khoe khoang, hận không thể tuyên bố cho toàn thế giới biết bà được gả cho nhà giàu, trở thành phu nhân quyền quý.
Mà hiển nhiên vị trí này là do chính bản lĩnh của bà leo lên được, vì thế bà nhất định không để mình quay cuộc sống nghèo khổ trước kia, tất cả những người uy hϊếp đến vị trí của bà và con trai bà, bà đều phải thanh trừ sạch sẽ.
Mà Thẩm Kỳ chính là mối uy hϊếp lớn nhất của bà. Bởi vì Thẩm Trì luôn bồi dưỡng cậu như một người kế thừa, ý định về sau sẽ giao công ty cho Thẩm Kỳ xử lý.
Cho nên vì tương lai con trai của mình, Mạnh Ung Hinh phải tìm mọi cách không để cho Thẩm Kỳ trở về.