Chương 42

Hai giờ sáng, Thẩm Kỳ còn chưa ngủ, cậu nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Cậu cẩn thận xuống giường, mở hé cửa phòng, nhìn thấy Dung Thiển còn đang ngủ trên sô pha, cô dùng chăn bông quấn mình thật chặt co lại một khối giống như một con nhộng.

Đêm khuya đến rạng sáng phòng khách rất lạnh, dù sao hiện tại cũng là màu đông.

Ngay từ đầu Thẩm Kỳ đã đề nghị cô ngủ trong phòng mình, dù sao bây giờ cũng không giống năm đó, hiện tại sao cậu lại có thể để cô ngủ trên sô pha như vậy?

Nhưng Dung Thiển lại không đồng ý chiếm giường của cậu, tỏ vẻ ngủ trên sô pha là được rồi, trong mắt Dung Thiển, Thẩm Kỳ hiện tại vẫn là một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, nhất định phải ăn ngon ngủ ngon, làm sao cô có thể cướp giường ngủ của một đứa trẻ được chứ.

Xác nhận cô vẫn ở phòng khách, Thẩm Kỳ đóng cửa phòng lại định chuyên tâm ngủ, nhưng nữa giờ sau cậu lại không nhịn được rời giường nhìn cô một cái, cứ lặp đi lặp lại như thế, Thẩm Kỳ cũng không nhớ mình đã ngồi dậy nhìn cô bao nhiêu lần. Dung Thiển đối với việc này hoàn toàn không biết gì, một giấc ngủ sâu tới sáng.

Thẩm Kỳ mãi đến bốn năm giờ sáng mới ngủ được, cậu ngủ không đến ba tiếng, cũng may hôm nay là cuối tuần có thể ngủ đến tám chín giờ mới tỉnh.

Theo thói quen sau khi thức dậy liền tự gấp chăn mềm của mình, sau đó Thẩm Kỳ ra khỏi phòng định xem Dung Thiển đã tỉnh chưa, kết quả vừa nhìn lên sô pha lại không thấy ai, trống rỗng như không, toàn bộ phòng khách vẫn vắng vẻ như cũ.

Thẩm Kỳ hoảng hốt, cô lại biến mất sao? Hay việc tối qua chỉ là một giấc mộng của cậu?

Ngay khi nước mắt Thẩm Kỳ không kiềm được sắp chảy ra, Dung Thiển lúc này quấn chăn bông từ phòng bếp đi ra, ngáp một cái lười biếng nói với cậu: “Chào buổi sáng a!”

“Chị…tôi…” Thẩm Kỳ định nói chị không biến mất vậy tôi không phải nằm mơ sao? Những lời này nói ra cảm giác thật ngu ngốc, vì thế cậu kịp thời thay đổi nói: “Sao chị lại đi ra từ phòng bếp?”

“Đi uống nước a, ở đây không có máy lọc nước, chị liền lấy ấm nấu nước bằng bếp ga” Dung Thiển vừa tỉnh lại không bao lâu ánh mắt buồn ngủ, không biết có phải vì thay đổi mùa hay không, cả người cô lười biếng, mệt mỏi, không có chút sức lực nào.

Dung Thiển nói xong lại quay về nằm liệt trên sô pha.



Thẩm Kỳ nhìn cô một cái rồi đi vào bếp, chờ nước sôi liền lấy ra hai cái ly đổ nước qua lại cho nhanh nguội, chờ nước còn ấm vừa đủ cậu mới đem cho Dung Thiển.

Dung Thiển uống xong ly nước mới cảm thấy thoải mái chút.

Thẩm Kỳ nói với cô: “Chị ngủ tiếp đi, tôi đi mua cho chị một vài đồ dùng cá nhân, tiện đường mua bữa sáng về luôn”

“Được” Dung Thiển lười biếng híp mắt lại giống như một chú mèo lười nhác, nằm trên sô pha không muốn cử động.

Dung Thiển sở dĩ có thể thả lỏng như vậy công lao tất cả là nhờ Thẩm Kỳ. Lần trước đến Thẩm Kỳ dù sao cũng còn nhỏ, Dung Thiển không dám lơ là phút nào, hơn nữa ở trang viên ngột ngạt đó cô cũng không thả lỏng được.

Nhưng nơi đây lại khác, không cần lo lắng sẽ có người bất ngờ xông vào, Thẩm Kỳ đã lớn đã có thể tự chăm sóc bản thân, không cần cô thời thời khắc khắc giám sát.

Thẩm Kỳ đi mua đồ dùng cá nhân cho cô, Dung Thiển định ngủ thêm nữa tiếng, kết quả còn chưa tới nửa tiếng Dung Thiển đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Dung Thiển bị đánh thức, cô nghĩ thầm Thẩm Kỳ quên mang theo chìa sao sao? Cô đi đến mở cửa, kết quả liền phát hiện trước cửa là hai người xa lạ, một người là nữ nhân trang điểm đậm, toàn thân mang trang sức, ung dung quý phái.

Nữ nhân này thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, phỏng chừng cũng chỉ hơn ba mươi, nhưng phong cách thời trang lại rất già dặn, dù sao những trang sức này chỉ các quý bà mới mang trên người.

Nhưng nếu đối phương vì muốn chứng minh mình là một quý bà thì lại là chuyện khác.

Phía sau người phụ nữ là một người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da, tư thế đứng chỉnh tề, thậm chí có chút khiêm tốn, trên tay anh còn đeo găng tay trắng giống như làm nghề dịch vụ.

Dung Thiển nghĩ đến thế kỷ trước, người có tiền thường mang theo tài xế ra ngoài, tài xế của thế kỷ 21 chủ phụ trách lái xe nhưng ở thời đại này tài xế gần giống như một quản gia, lúc nào cũng đi theo phục vụ cho chủ nhân mình.

Ngay khi Dung Thiển đang đánh giá đối phương thì đối phương cũng đánh giá lại cô.