Chương 40

Trong phòng bếp truyền đến tiếng bật bếp, Dung Thiển đi tới chỉ thấy Thẩm Kỳ lấy ra một cái nồi đun nước, trên thớt đặt hai quả chứng, một nắm rau cùng xúc xích.

Dung Thiển nhìn cậu thuần thục nấu mì, cho mì vào bát, xúc xích sau khi thái lát cho vào chảo chiên đều hai mặt, tiếp tục chiên trứng, sau đó đem trứng bỏ lên mì, trứng chiên lòng đào rất hoàn hảo, lòng đỏ vừa chính tới chảy vào trong nước. Cuối cùng để xúc xích đang tỏa ra mùi hương trang trí lên mặt, một bát mì thơm ngào ngạt liền ra lò.

Dung Thiển ngửi thấy thèm chảy nước miếng, cho đến giờ vẫn chưa ăn gì ngoại từ lúc ở sân bay ăn sáng cùng một ly sữa đậu nành. Cô vẫn luôn ở cửa vừa lạnh vừa đói, đáng thương biết bao.

Dung Thiển nhanh chóng đến phòng khách ngồi xuống, chờ cậu bưng bát mì lên bàn. Nhưng mà Thẩm Kỳ chỉ cầm một bát mì cùng một đôi đũa lên, căn bản không có phần cho cô.

Thẩm Kỳ không cho cô ăn, điều này đối với một người đang đói meo râu như cô mà nói có thể nhịn được sao? Không thể chịu đựng được!

Dung Thiển tức giận, đưa tay lấy đôi đũa của cậu nặng nề đặt lên bàn, cô thở phì phò: “Chị không được ăn, em cũng đừng hòng ăn”

Dung Thiển tưởng rằng cậu sẽ tức giận phản ứng với cô, nhưng không cậu chỉ nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.

Dung Thiển bị ánh mắt của cậu nhìn đến sợ cả người, cô tức giận nói: “Sao lại nhìn chị bằng ánh mắt này?”

“Chị không phải là ảo giác sao?” Hồi lâu Thẩm Kỳ mới sững sờ nói ra một câu như vậy.

Dung Thiển sửng sốt một chút, ảo giác? Hóa ra nảy giờ cậu nghĩ rằng cô không tồn tại sao?

Thẩm Kỳ đột nhiên đưa tay véo má cô một cái, giống như xúc cảm trong tưởng tượng, gương mặt cô mềm mại có hơi lạnh, có lẽ là do tay cậu quá ấm áp.

Lớn đến như vậy đây là lần đầu tiên Dung Thiển bị người khác véo mặt, giờ phút này cô nhìn cậu với ánh mắt nếu còn dám nhéo một cái liền gϊếŧ chết cậu: “Tiểu từ thúi làm gì vậy?”

Thẩm Kỳ lúc này mới khôi phục tinh thần, mặt nóng lên thu hồi tay lại.



Dung Thiển xoa xoa mặt nơi bị cậu nhéo, nghi hoặc hỏi: “Tại sao em lại cảm thấy chỉ là ảo giác? Em nghĩ chị sẽ không xuất hiện lại nữa sao?”

“Suy nghĩ của tôi hoàn toàn ngược lại, vì luôn rằng chị sẽ xuất hiện nên tôi mới cho rằng đây là ảo giác” Thẩm Kỳ suy nghĩ trong lòng, sở dĩ cậu nghĩ vậy là vì trong suốt bốn năm qua Thẩm Kỳ đã vô số lần nhìn thấy cô xuất hiện.

Những lần đó, khi cậu tràn đầy niềm vui chạy về phía cô thì cô lại biến mất trước mặt cậu. Đặc biệt là khi ở một mình, Thẩm Kỳ thường nghe thấy giọng nói của cô, nhưng khi cậu nói chuyện với cô thì cô sẽ biến mất.

Nếu coi cô không tồn tại, cô sẽ ở lại lâu hơn một chút, nhưng sau đó sẽ bởi vì cậu không để ý đến mình mà cô sẽ tức giận quay đầu đi. Mỗi lần đến lúc này, Thẩm Kỳ đều muốn gọi cô lại, bảo cô đừng đi.

Thẩm Kỳ cảm thấy mình thật sự có bệnh, còn bệnh rất nghiêm trọng, thậm chí còn nghi ngờ mình bị tâm thần phân liệt, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp bác sĩ, bởi vì chỉ cần có thể nhìn thấy cô, dù là ảo giác cũng không sao.

Vấn đề là loại bệnh này đã một năm không tái phát, Thẩm Kỳ vốn tưởng rằng do gần đây lại nhớ đến cô cho nên mới đột nhiên nhìn thấy cô. Vì đã lâu không gặp cậu muốn thấy cô lâu hơn nên mới vờ như không để ý đến cô.

Không nghĩ tới ảo giác lúc này lại có thể cướp đồ từ tay cậu, lúc này Thẩm Kỳ mới biết được thì ra đây không phải ảo giác mà là Dung Thiển thật sự đã quay lại tìm cậu.

Nội tâm Thẩm Kỳ mừng như điên, bởi vì quá kích động, hai tay cậu không ngừng run rẩy, nhưng vẻ ngoài cậu vẫn một biểu cảm lạnh như băng, cậu đang khắc chế chính mình, tuyệt đối không thể bị cô phát hiện mình vui vẻ khi nhìn thấy cô.

Dù sao lúc trước là do cô bỏ rơi cậu trước, cậu không thể coi như không có gì được.

“Nếu em không muốn nói chuyện với chị cũng không sao, nhưng chị muốn nói rằng chị không phải ảo giác của em, chị là người sống cần ăn cần ngủ, cho nên hiện tại chị rất đói, chị có thể ăn không?” Dung Thiển nâng chén lên đáng thương nhìn Thẩm Kỳ.

Mì này thật sự rất thơm, hơn nữa phải ăn ngay khi còn nóng nếu không mì sẽ bị mềm.

Thẩm Kỳ muốn nói lại thôi, thấy cô thật sự đói không chịu nổi, Thẩm Kỳ múc cho cô một chén mì đầy ắp, còn gắp một quả trứng chiên lên cùng sợ cô ăn không đủ.

Dung Thiển ăn một cách ngon miệng, ngay cả Thẩm Kỳ vốn không muốn ăn cũng cảm thấy đói bụng, cậu đứng dậy lấy thêm một chén cùng một đôi đũa tới. Hai người chuyên tâm ăn mì không nói với nhau lời nào.