Lông mày Thẩm Kỳ khẽ nhíu lại, thiếu niên mười sáu tuổi tuy rằng ngây thơ, non nớt, nhưng lông mày lại thâm trầm, nhất là khi nhướng mày, đôi mắt lạnh lùng lộ ra khí tràng không giận tự uy. Bốn chữ “thiếu niên trưởng thành” dùng trên người cậu không gì hợp hơn.
Người phụ nữ đó đã biết cậu sống ở đây? Còn chờ từ trưa đến giờ, rốt cuộc là muốn chờ cậu về sau đó tranh công sao?
Thẩm Kỳ cười lạnh một tiếng. “Hừ, nữ nhân dối trá hai mặt, vừa mang theo con riêng của nam nhân kia vào trang viên ở không bao lâu liền bắt đầu nghĩ biện pháp ép cậu đi.
Đúng vậy, so với một nhà hòa thuận vui vẻ khia, người như cậu đúng là dư thừa. Bây giờ lại đến đây chặn trước cửa phòng cậu, chắc là do nam nhân kia bảo bà tới.
Một khắc rời khỏi trang viên kia, Thẩm Kỳ đã thề đời này dù có chết cũng không bao giờ quay lại nơi này nữa bước, mặc dù nơi đây đã từng cho cậu ba tháng tốt đẹp ngắn ngủi.
Nhưng Thẩm Kỳ hiện tại không cần ký ức của ba tháng ấy nữa, bởi vì nó không còn quan trọng, thời gian tốt đẹp đó đã trở thành thương tổn nhất trong lòng cậu.
Thẩm Kỳ ôm túi kraft trong lòng, mặt lạnh bước lên bậc thang, từng bước đi lên lầu. Rất nhanh đã tới tầng ba, nhưng bước chân Thẩm Kỳ lại dừng lại trước khi bước lên bậc thang cuối cùng, đồng tử cậu mở to kinh ngạc nhìn người phụ nữ ngồi ở cửa.
Vẫn là bộ trang phục quen thuộc, trung tính đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa cao, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, làn da trắng nõn hồng hào, môi hồng nhạt cùng với lông mi thật dài.
Diện mạo của cô thiên về lạnh lùng lúc không nói lời nào không cười, làm cho người khác có cảm giác không dễ tiếp xúc, nhưng vừa cười rộ lên mặt mày cong cong, lại giống một chị gái hàng xóm ôn hòa, dễ tính.
Tk thấy cô khoanh chân, không để ý hình tượng ngồi trên mặt đất, một tay chống cằm, đầu nghiêng sang một bên ngủ rất ngon.
Thẩm Kỳ chỉ sửng sốt vài giây, liền khôi phục bình tĩnh như không có việc gì, lấy chìa khóa ra trực tiếp mở cửa.
Dung Thiển nghe thấy tiếng động liền tỉnh lại, cô mở mắt, đập vào mắt đầu tiên là hai bắp chân cân xứng thẳng tắp, Dung Thiển mắt buồn bã ngẩng đầu nhìn lên.
Chân, bắp đùi, vòng eo, cuối cùng cũng tới khuôn mặt “Thẩm Kỳ?” Dung Thiển không xác định hô một tiếng, sau đó dụi mắt đứng lên, lúc này mới phát hiện cậu lại cao bằng cô.
Dung Thiển cao 1m7, cô còn nhớ rõ khi cô nói chuyện với Thẩm Kỳ năm đó chỉ mới 12 tuổi còn phải ngồi xổm xuống, không nghĩ tới cậu 16 tuổi đã cao bằng cô.
Thẩm Kỳ thay đổi rất nhiều, ngũ quan rõ nét, dần dần góc cạnh, không còn nét mập mạp của trẻ con, đường cằm phác họa một độ cong đẹp mắt, vô luận nhìn từ góc độ nào đều không có bất kỳ chỗ nào không hài hòa, thật sự là ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Dung Thiển nhìn thấy bộ dáng Thẩm Kỳ hơn hai mươi tuổi, nam nhân này chỉ biết càng lớn càng đẹp trai, nhan sắc của cậu số hai thì không ai số một.
Tuy nhiên anh chàng đẹp trai này hiện tại lại không để ý đến cô. Thẩm Kỳ như không thấy cô, mở cửa liền đi vào.
Chớp mắt thấy cậu muốn đóng cửa lại, Dung Thiển vội vàng chen vào, cô tức giận nói: “Em làm gì vậy?”
Thẩm Kỳ vẫn không để ý đến cô, ở cửa chính thay giày, sau đó ôm nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.
Dung Thiển đi theo phía sau cậu, cô cũng muốn thay giày nhưng trên kệ không còn dép lê nào khác, Dung Thiển nhìn sàn nhà sạch sẽ cởi giày cởi vớ liền đi chân trần vào.
Phòng không lớn, khoảng bốn mươi mét vuông, một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp, phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả vật phẩm đều được sắp xếp đúng vị trí.
Dung Thiển cảm thấy Thẩm Kỳ không chỉ sạch sẽ còn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đồ đạc nhất định phải sắp xếp chỉnh tề.
Phòng tuy sạch sẽ gọn gàng nhưng lại lạnh như băng, không có một chút hơi thở của sự sống, cũng không có màu sắc dư thừa, tất cả đều là màu xám đen lạnh lẽo. Đây đúng là phong cách của Thẩm Kỳ.