Chương 32

Tuy nói là bệnh viện tư nhân nhưng sau khi Dung Thiển đến, nơi này nhìn thế nào cũng không giống bệnh viện.

Cây cối che khuất một tòa nhà nhỏ màu trắng như ẩn như hiện, kiến trúc Châu Âu lộng lẫy, phong cách trang trí nội thất xa hoa cao cấp, vách tường trắng tinh, sàn nhà trải thảm lông tơ thật dày.

Ngay tại cửa vào còn lắp đặt máy quét toàn thân, Dung Thiển vừa đi vào, bên cạnh liền truyền đến tiếng nữ nhân máy móc dùng tiếng anh phát ra âm thanh báo xin mời thông qua, làm cho Dung Thiển có cảm giác như bước vào một phòng nghiên cứu kỹ thuật hiện đại.

Vào thang máy, Từ Dương trực tiếp ấn tầng trên cùng, tốc độ thang máy rất nhanh, không quá mấy giây liền “tinh” một tiếng báo hiệu đến nơi.

Cửa thang máy vừa mở ra là phòng khách rộng rãi, sô pha nhung màu xanh ngọc, hai chậu cây xanh bên cạnh cửa sổ sát đất, tổng thể làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

Từ Dương đưa Dung Thiển vào phòng khách, sau đó lại qua một cánh cửa kính cảm biến tự động, cuối cùng cũng đến phòng bệnh của Từ Chí Vĩ.

Không gian phòng rất rộng, ngoại trừ thiết bị y tế ra cũng chỉ bố trí một giường bệnh, trên giường bệnh có một ông lão, Dung Thiển liếc mắt một cái liền nhận ra chính là Từ Chí Vĩ.

Từ Chí Vĩ nghe được động tĩnh liền mở mắt ra. Khi nhìn thấy Từ Dương mang theo một nữ nhân trẻ tuổi đi vào, Từ Chí Vĩ đầu tiên là sửng sốt, sau đó run rẩy ngồi dậy, hộ lý bên cạnh thấy thế vội vàng đỡ hắn ngồi dậy, lấy gối đầu đỡ lưng cho ông.

“Cô gái trẻ, cô tên gì?” Giọng Từ Chí Vĩ khàn khàn trầm thấp.

Dung Thiển nói: “Từ Dương không nói với ông sao, tôi tên là Dung Thiển”

“Tôi đoán Dung Thiển là tên bà nội cô đúng không? Cô theo yêu cầu của bà ấy đến gặp tôi và truyền lời nói đó lại cho tôi có đúng không?” Từ Chí Vĩ tuy tuổi đã lớn, nhưng cũng không phải người dễ hù dọa như vậy.

Cô gái trẻ trước mắt này quả thật rất giống người phụ nữ ông đã nhìn thấy năm xưa, nhưng ông cũng không cho rằng họ là cùng một người.

“Nhị gia, cô ấy thật sự tên là Dung Thiển” Từ Dương lúc này ở bên nói, Từ Chí Vĩ không để ý đến anh, cho rằng họ hợp tác lừa mình.



“Từ tiên sinh, tôi nhớ rõ đêm đó ông đã từng hứa, từ nay đến già đều không quên” Dung Thiển bình tĩnh nói: “Cho nên tôi thật sự rất muốn biết, tối hôm đó, vì sao ông không đến đưa Nhan Thanh Dao đi, ngược lại để cho Thẩm Trì nhanh chân cướp mất?”

“Những lời này đều là bà nội cô bảo cô đến hỏi tôi sao” Từ Chí Vĩ nhíu mày hỏi.

Dung Thiển không trả lời ông mà trực tiếp nói: “Bức tranh kia, chắc hẳn ông đã xem qua rồi, bức tranh đó vẽ một thiên sứ, Nhan Thanh Dao là nhìn theo gương mặt tôi để vẽ”

Từ Chí Vĩ giật mình, Từ Dương thì kinh ngạc cùng hoang mang, nghe xong lời cô nói liền choáng váng.

“Từ Chí Vĩ” Dung Thiển gọi thẳng tên ông, cô trầm giọng nói: “Tối hôm đó, tôi đã hỏi ông rằng ông có nắm chắc không? Ông nói chỉ cần Nhan Thanh Dao từ trang viên chạy ra liền nắm chắc phần thắng, tôi đã đáp ứng ông sẽ bảo vệ bà an toàn rời khỏi trang viên, kết quả thì sao? Sao ông lại không đến?”

“Cô rốt cuộc là ai?” Từ Chí Vĩ vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô.

Dung Thiển thở dài: “Trong bữa tiệc đêm đó, người ông nhìn thấy chính là tôi, điểm này ông không cần hoài nghi”

Từ Dương bị Từ Chí Vĩ đuổi ra, lúc Từ Dương ra ngoài anh ba bước lại quay đầu lại nhìn nhưng kết quả vẫn không tình nguyện ra ngoài. Đợi Từ Dương đi rồi, Từ Chí Vĩ mới nói với Dung Thiển: “Dung tiểu thư cô rốt cuộc là ai?”

Thật không giấu gì, thật ra tôi chỉ vừa gặp ông nữa tháng trước cho nên lúc ấy hai chúng ta nói gì tôi vẫn đều nhớ rõ” Dung Thiển cố ý không nói rõ ràng, chỉ nói một nửa, bởi vì cô vẫn chưa biết được ông có đáng tin hay không.

Từ Chí Vĩ đã sống đến tuổi này, ông có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Dung tiểu thư, cô tới tìm tôi chính là để nói chuyện này sao?” Từ Chí Vĩ hỏi.

Dung Thiển lắc đầu: “Không, hôm nay tôi đến đây để hỏi về chuyện của Thẩm Kỳ”

Mắt Từ Chí Vĩ khẽ run một chút, ông trầm mặt cúi đầu cái gì cũng không nói.