Chương 21

Để phòng ngừa vạn nhất Thẩm Trì đến bất ngờ, mấy ngày nay cô đều ngủ trong tủ quần áo, nếu không lỡ như bị phát hiện cô liền toi đời.

Dung Thiển ngủ đến tám giờ sáng mới tỉnh lại, vẫn lag bị tiếng đàn của Thẩm Kỳ đánh thức, Cô xoa xoa bả vai, mắt ngái ngủ mông lung đi tới chào buổi sáng với Thẩm Kỳ.

“Chào buổi sáng” Thẩm Kỳ cúi đầu chuyên tâm luyện đàn.

Dung Thiển vỗ vai cậu: “Có ai lại cúi đầu thấp đánh đàn như vậy? rất không chuyên nghiệp, ngẩng đầu lên cho chị”

Thẩm Kỳ bị cô vỗ một cái, lập tức ngồi thẳng lại, Dung Thiển lơ đãng nhìn qua sắc mặt liền biến đổi, cô muốn nhìn rõ ràng, Thẩm Kỳ không cho cô xem, Dung Thiển bá đạo nắm lấy cằm cậu ép buộc cậu đối diện với mình.

Nhìn nửa khuôn mặt sưng lên của Thẩm Kỳ, Dung Thiển nghiến răng nghiến lợi: “Ông ta lại đánh em sao?”

“Không sao” Thẩm Kỳ cúi đầu thanh âm rầu rĩ

“Bị đánh như vậy còn nói không sao. Em chờ chị đòi lại công bằng cho em”

Thẩm Kỳ nghe vậy hoảng hốt: “Chị muốn làm gì?”

“Có vậy cũng hỏi, tất nhiên là thay em giáo huấn ông ta một trận”

“Không được” Thẩm Kỳ ngắt lời cô, phản ứng rất kịch liệt hét lên, Dung Thiển ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu nói chuyện lớn như vậy.

Thẩm Kỳ nắm chặt góc áo cô, cậu ngửa đầu nhìn cô, trong ánh mắt có nỗi sợ hãi sâu sắc và sư cầu xin cậu nói với cô: “Đừng đi, chị không được đi, tôi không muốn chị xảy ra chuyện đâu”



“Được được được, chị không đi, không đi nữa, em bình tĩnh lại đi” Dung Thiển hoảng sợ vội vàng trấn an cậu.

Thẩm Kỳ thở hổn hển, lúc này cũng thấy phản ứng của mình quá khích, cậu đẩy cô ra, một mình đi ra cửa yên tính.

Dung Thiển không khỏi phỏng đoán, sở dĩ phản ứng của cậu lớn như vậy là do trước đó đã phát sinh chuyện tương tự sao? Bởi vì có kết quả không tốt nên mới lưu lại bóng ma tâm lý lớn như vậy?

Thư Từ Chí Vĩ đưa cho Thẩm Kỳ, Thẩm Kỳ thừa dịp Thẩm Trì rời đi mang đến cho Nhan Thanh Dao.

Lúc Nhan Thanh Dao nhìn thấy thư, bà mừng rõ như điên giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tay cầm thư run rẩy. Đó cũng là lần đầu tiên Nhan Thanh Dao ôm Thẩm Kỳ vào lòng.

Cả người Thẩm Kỳ cứng đờ không dám nhúc nhích, Nhan Thanh Dao ôm hắn vui vẻ đến khóc, bà nói cảm ơn với cậu.

Thật xa lạ, lòng Thẩm Kỳ vừa dâng lên một chú ấm áp lại ngay lập tức biến mất, khóe miệng chậm rãi hạ xuống.

Lúc Thẩm Kỳ rời khỏi phòng bà, Nhan Thanh Dao bỗng nhiên gọi cậu lại: “Khoan đã, nhờ một chút được không”

Thẩm Kỳ dừng bước, cậu nghĩ bà ngay cả tên cậu cũng không biết

“Trong lòng có phải đang giấu một nữ nhân đúng không?” Nhan Thanh Dao hỏi cậu

Thẩm Kỳ chỉ nói hai chữ: “Không có”. Sao đó không nói lời nào nữa, quay đầu rời đi.

Dung Thiển quan sát biểu cảm sau khi Thẩm Kỳ đưa thư trở về, nhìn ra cậu có chút không vui liền thức thời không hỏi gì.



Trên thực tế, Dung Thiển đã đọc nội dung bức thư.

Tối hôm đó sau khi nói xong với Từ Chí Vĩ, Dung Thiển bề ngoài đi theo Thẩm Kỳ nhưng không lâu sau, Dung Thiển lại quay về gặp Từ Chí Vĩ.

Từ Chí Vĩ vẫn đang ngồi trong hoa viên, Dung Thiển đi qua nói chuyện riêng với ông, lúc rời đi Từ Chí Vĩ hỏi cô: “Tôi có thể biết cô tên gì không?”

“Dung Thiển” Cô không giấu diếm trả lời.

Ông gật đầu nói: “Cô Dung, tôi sẽ không quên cô, kể cả những gì tôi nói với cô đêm nay, tôi sẽ nhớ mãi cho đến già”

Kế hoạch Từ Chí Vĩ dẫn Nhan Thanh Dao chạy trốn là hai ngày sau, hắn đã điều tra ra, ngày đó Thẩm Trì sẽ đi xa, trong thời gian ngắn không thể quay trở lại được.

Buổi sáng hôm đó, Dung Thiển đang cùng Thẩm Kỳ ăn sáng, bất ngờ không kịp đề phòng cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Dung Thiển bị dọa sợ nghẹn một mẩu bánh mì trong cổ họng nuốt không trôi, nôn cũng không ra, khó chịu đấm đấm ngực

Thẩm Kỳ ngẩng đầu nhìn, trên mặt lộ ra biểu tình mừng rõ của một đứa nhỏ: “Phó quản gia”

Phó quản gia? Dung Thiển sửng sốt một chút, chờ phản ứng lại Dung Thiển liền lộ ra biểu tình còn mừng rỡ hơn cả Thẩm Kỳ, cô quay đầu khích động hô lên: “Phó quản gia a”

Khoảng khách Phó quản gia đẩy cửa ra nhìn thấy Thẩm Kỳ ngồi ăn sáng cùng một nữ nhân xa lạ cũng trợn tròn mắt.

Bất ngờ không kịp đề phòng lại nhìn thấy biểu cảm hai người nhìn thấy người thân, kinh hỉ lại kích động vui mừng mình mình, Phó quản gia liền cảm thấy khó hiểu: “Người phụ nữ này từ đâu ra, mình có quen biết không?”