Chương 22

Cảm xúc Dung Thiển đến nhanh, đi cũng nhanh, cô nghĩ đến một chuyện đột nhiên liền tỉnh táo lại.

Phó quản gia xuất hiện, chứng minh không bao lâu nữa cô sẽ trở về, tuy rằng biết mình không có khả năng ở mãi bên cạnh cậu, cùng cậu trưởng thành nhưng Dung Thiển vẫn cảm thấy mình không cần vui vẻ như biểu hiện vừa rồi. Nếu cậu biết cô phải rời đi sẽ đau khổ đến dường nào.

Bởi vậy, Dung Thiển thu hồi cảm xúc rất nhanh, đối với Phó quản gia Dung Thiển không giấu diếm thân phận của mình, giải thích cho ông giống như đã từng giải thích cho Thẩm Kỳ.

Phó quản gia lúc đầu không tin, du hành thời gian và không gian sao? Thật lố bịch.

Phó quản gia nữa tin nữa ngờ, cũng may có Thẩm Kỳ ở bên làm chứng ông liền tin tưởng vào cô cô nói.

Dung Thiển rất muốn biết ông có đang cầm theo máy ảnh hay không, làm bộ thuận miệng hỏi, Phó quản gia có chút kinh ngạc nói: “Làm sao cô biết tôi mới mua một cái máy ảnh?”

“Thật sao? Cái máy ảnh đâu, ông có thể ảnh không? Ông có muốn chụp ảnh không? Không không không không, vẫn là quên đi, lần sau lại nói đến việc này, hiện tại chưa phải lúc” Dung Thiển liên tục tự độc thoại một mình, tự hỏi rồi tự trả lời.

Điều này làm cho Phó quản gia choáng váng không kịp hiểu: “Dung tiểu thư, tôi quả thật có một máy ảnh, nhưng rất tiếc hiện tại vẫn chưa biết dùng, còn đang tìm tòi học hỏi, sau này có cơ hội tôi sẽ chụp cho cô một tấm ảnh” Phó quản gia khách khí nói.

Dung Thiển nghe xong không buồn ngược lại còn mừng rỡ, muốn ông nói lời phải giữ lấy lời nhất định phải chụp ảnh cho cô, tuyệt đối không được thất hứa.

Phó quản gia rất phối hợp liên tục hứa nhất định sẽ giữ lời.

Thẩm Kỳ cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu hỏi Dung Thiển: “Vì sao chị nhất định để phải để ông ấy chụp hình cho mình?”

“Bởi vì chị thích được chụp ảnh a!” Dung Thiển biết cậu sẽ hỏi đã sớm nghĩ ra cách trả lời thật tốt. Thẩm Kỳ ừm một tiếng cũng không nghĩ nhiều.



Cứ như vậy, bí mật của Dung Thiển ở nơi đây liền có thêm một người biết. Cũng may Phó quản gia đối với Thẩm Kỳ rất tốt, đối đãi với cậu như con trai mình, Dung Thiển có thể nhìn ra Thẩm Kỳ cũng coi ông như người thân.

Từ khi Thẩm Kỳ chủ động kể chuyện mình chủ động giúp Từ Chí Vĩ cho Phó quản gia nghe, sau khí biết chuyện, ông có chút kinh ngạc nhưng liền hiểu cho cậu, Ông chỉ thương đứa nhỏ Thẩm Kỳ này mà thôi.

Ông đã nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, sống quá khổ, gần như không một ngày nào vui vẻ cả, Phó quản gia thật sự rất sợ đứa nhỏ này sẽ phát triển lệch lạc với tính cách vặn vẹo âm u.

Chỉ là sự lo lắng này của Phó quản gia liền biến mất khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Thẩm Kỳ.

Phó quản gia chưa từng thấy Thẩm Kỳ lộ ra biểu cảm thoải mái như vậy bao giờ, phảng phất như có được tự do, mà tất cả đều nhờ Dung Thiển mà có, bởi vì Thẩm Kỳ chỉ khi ở cùng Dung Thiển mới thả lỏng như vậy.

Phó quản gia phát hiện Dung tiểu thư chính là ánh sáng của cậu chủ. Nếu một ngày nào đó ánh sáng này biến mất, cậu chủ sẽ lần thứ hai rơi vào bóng tối vô tận.

Tối hôm đó, đêm khuya vắng vẻ, Dung Thiển tỉnh táo từ từ quần áo bước ra. Đứng bên giường nhìn Thẩm Kỳ hoàn toàn không biết gì chuyện xảy ra tối nay, Dung Thiển vẫn trầm mặc hồi lâu mới thờ dài không nhìn cậu nữa.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay là một đêm trăng sáng vốn là một đêm yên tĩnh nhưng nhất định là một đêm sóng biển mãnh liệt.

Nhan Thanh Dao chạy vội trong bóng đêm, bà không mang theo hành lý gì, chỉ cầm theo phong thư kia được bà giấy trọng ngực, đó là trân bảo duy nhất của bà. Bà đối với nơi đây không một chút lưu luyến gì.

Mắt thấy sắp thoát khỏi trang viên địa ngục này, thoát khỏi nơi Thẩm Trì giam cầm mình, Nhan Thanh Dao mừng như điên khó nén được tâm tình hạnh phúc, ngay cả bước chân cũng như đang nhảy nhót vui vẻ.

Nhanh lên, nhanh hơn nữa bà nhất định có thể trốn thoát khỏi nơi đây

“Phu nhân, trễ như vậy bà còn một mình đi đâu?”