Chương 41

Hạ Chỉ mệt mỏi trở về phủ , giờ cô chỉ muốn ôm vợ đẹp cao chạy xa bay .

Hạ Chỉ mệt mỏi uống một hơi cạn chén trà được công chúa rót cho , bên cạnh Mạc Vũ và quân chúa vẫn đang vui vẻ trò chuyện

- Phò mã mệt lắm sao ?

- Đúng vậy , Nhàn nhi , nhưng mệt thế nào cũng phải lôi kẻ trong bóng tối hôm đó doạ nàng sợ hỏi tội

- Ta cảm giác không lành …

- Ta không sợ , nàng có một người không sợ gì cả chỉ sợ mất nàng bảo vệ thì sao nàng lại lo lắng chứ …

- Bỏ đi , không nói chuyện với ngươi nữa …

- Hể , vết hôm đó nàng cắn ta vẫn còn đau đó …

- Ngươi … đừng có nói chuyện đó ở đây

- Nhàn nhi có gan làm mà không dám nhận sao

Mạc Vũ nhìn đứa bạn mà không khỏi thở dài , thực sự việc sống ở đây quá lâu dường như làm cả hai quên mất nơi họ thuộc về . Sợ một ngày nào đó thế giới này tan vỡ , cô có thể mất quân chúa .

- Ha …

- Tiểu Vũ , sao đột nhiên lại thở dài

- Không có gì , chắc là thấy đói thôi

- Ta còn tưởng ngươi nghĩ đến ai khác cơ …

- Không có mà

- Tiểu Vũ đói rồi , chúng ta liền dùng bữa tối

———————

Hạ Chỉ xoay người , ôm eo công chúa . Nhàn nhi thực sự rất gầy .

- Nhàn nhi , nàng ngủ chưa ?

- Ngươi chưa ngủ sao ?

- Ta thực sự mấy hôm trước đã ngủ nhiều rồi …

- Vậy sao …

- Nàng gầy quá , cảm giác gầy như vậy mùa đông ôm sẽ không ấm tí nào …

- Vậy ta liền chọn giúp ngươi một người mập một chút để ngươi ôm

- Ể … ý ta đâu phải vậy … nếu Nhàn nhi lạnh có thể ôm ta này , ta rất mập , sẽ ấm …

- Hừm …

- Nhàn nhi ta thực sự rất yêu nàng , vô cùng yêu nàng ta không biết sao ta lại yêu nàng như vậy , ta cảm giác khi yêu nàng rồi, ta bỏ mặc cả thế giới chỉ cần mỗi nàng …

- …

- Tối hôm đó , thực sự rất sợ , nếu hai tên đó tổn thương nàng ta không biết phải làm sao , nếu cái người áo đen đó không xuất hiện , ta … ta …

- Đừng sợ , ta vẫn ở đây với ngươi mà …

Một cái ôm ấm áp , ôn nhu , cái ôm này đã giúp cho tất cả cảm xúc hỗn loạn trong lòng Hạ Chỉ dịu xuống , có phẫn nộ có sợ hãi nhưng nhiều nhất là sự nghi ngờ , liệu thế giới này có thật sự chỉ là sản phảm của trí tưởng tượng . Chớp mắt liền trở lại hiện thực, mặc kệ thế nào cô vẫn ôm thật chặt công chúa tích cực muốn gần nàng lâu một chút .

- Công chúa ngủ ngon…

- Phò mã cũng vậy …

———————

Hạ Chỉ cải trang đi tới khắp nơi trong kinh thành , muốn tìm một chút thông tin về hai tên cướp hôm đó .

- Vậy theo lời ngươi nói hôm đó … thấy bọn chúng đi tới gần hoa lâu

- Phải , lúc đó ta tình cờ đi ngang qua đó … vô tình thấy chúng xuống từ một chiếc xe ngựa sang trọng

- Cảm ơn ngươi nhiều lão thúc …

Hạ Chỉ một mạch chạy tới thanh lâu muốn hỏi chuyện . Vị tú bà thấy khách liền niềm nở chào đón

- A , công tử , ngươi cuối cùng cũng tới ….

- Ta …?

- Phải … không ngươi thì ai chứ

- Bà nói vậy là sao ?

- Có người đã ngồi nửa buổi đợi ngươi …

- Ai đợi ta vậy chứ ?

- À là một lão bá , vô cùng hào phóng …

Hạ Chỉ lách người tránh né các vị cô nương tránh cho công chúa sẽ ngửi thấy mùi hôi trên người cô . Men theo mấy bức tường , cuối cùng đã lên tới nơi .

Người này ngồi xoay người nhìn về phía cửa sổ , nhưng dáng vẻ đó không lẫn đi đâu được , cứ tưởng là vị nào .

- A , Chỉ nhi , con tới rồi …

Hạ lão gia xoay người lại , trong lòng ông ấy thế mà lại có một con mèo nhỏ , mèo ta thích thú ngắm nhìn Hạ Chỉ

- Lão cha , sao tới đây ? Không phải người ở ngoài biên cảnh phụ giúp ông sao …

- Nhạc mẫu nói gần đây bà cảm thấy bất an muốn ta về thăm con…

- Vậy nếu bà không kêu ông về , ông tuyệt đối sẽ không về phải không ?

- Thật sự là lâu rồi , hai chúng ta không ngồi nói chuyện với nhau như thế này

- Thì sao chứ , không phải cha đã chạy trốn sao … trốn khỏi hiện thực tàn ác , bỏ mặc hai đứa con nhỏ …

- Ta thực xin lỗi con , thú thật , tình cảm mà ta dành cho mẫu thân của con rất lớn , tới bây giờ ta vẫn không bước ra khỏi mãng kí ức đó , mỗi tối khung cảnh đó đều tìm ta trong giấc mơ

- Ông … ông nghĩ rằng mình là người quyết định mọi thứ sao ? Ông nghĩ rằng chỉ ông mới có thể tự mình làm mọi thứ sao ?

- Thực xin lỗi …

- Ông đã sai rồi Hạ Anh , ông có thể như ngày trước không ?

Khi Hạ Chỉ đứng dậy muốn rời đi , con mèo nhỏ như cục bông trắng đã rời khỏi khỏi lòng Hạ Anh cắn vào vạt áo cô .

- Mèo nhỏ , xin lỗi phải rời đi rồi

- Mèo nhỏ gì chứ … ta là mẫu thân của con đấy ..

Một con mèo biết nói , thật sự là Hạ Chỉ bị sốc , không chie biết nói mà còn nói là mẫu thân của ta .

- Mèo nhỏ , em vừa nói gì thế , dạo này làm việc nhiều quá sinh ra ảo giác rồi

- Ảo giác gì chứ , ta là mẫu thân của con , có người muốn gϊếŧ con

- Cha à , ngươi mang một con robot tới đây sao

- Robot gì chứ ? Đây thực sự là mẫu thân của con , ta nhặt được ở trên đường vào tháng trước

- Nhặt được sao ? Hạ Anh mới có vài năm thôi mà ông đã nhờn như vậy rồi sao ? Ông giỏi lắm …

Nhìn bộ dáng tức giận tới xù lông của mèo nhỏ cùng với ánh mắt đó và bộ dáng muốn nhảy lên lấy thịt đè ngừoi của mèo nhỏ đó . Hạ Chỉ tin rồi , không biết từ bao giờ những giọt nước mắt đã lăn dài trên má