Chương 6: Thanh Minh Thanh Danh Cho Bố Mình

Thực tâm mà nói thì Triệu Trí Viễn, ông là một vị đội trưởng rất có tâm. Như Khúc Mộng Mộng và Tô Hưng Hoa mặc dù là người trong đội sản xuất nhưng luôn bày ra dáng vẻ việc bẩn không không muốn làm, công việc nặng nhọc cũng không muốn làm. Nếu như là đội sản xuất khác thì công việc không thể làm mệt chết hai người họ nhưng cũng đủ để họ không có thời gian ở đây ăn nói linh tinh! Triệu Hương Vân không thể nhẫn nhịn được nữa, lên tiếng “ đồng chí Khúc nói vậy là có ý gì? Lượng công việc của đồng chí rất nhiều? Có nhiều bằng lượng công việc của người khác trong đội sản xuất không?" Mọi người vừa nghe tiếng Triệu Hương Vân, đều bị dọa sợ. Đây là con gái của đội trưởng đội sản xuất, nếu làm cô ta không vui, cô ta đi tìm đội trưởng tố cáo thì tất cả bọn họ đều bị chỉnh chết.

“đồng chí Triệu đến rồi à? Nhanh lại đây ngồi nghỉ một lát, hôm nay mặt trời đặc biệt gắt ”

Có người sợ đến mức chân đều mềm xuống, hướng Triệu Hương Vân nịnh nọt. Thực ra đại đa số mọi người đều bất động, mọi người đều không thích Triêu Hương Vân, luôn cảm thấy Triệu Hương Vân ỷ vào việc bố mình là đại đội trưởng để ức hϊếp người khác! Khuôn mặt của Khúc Mộng Mộng đầy uất ức, giải thích với Triệu Hương Vân lời đã nói trước đó “đồng chí Triệu Hương Vân, ý của tôi không phải như vây, tôi...”

“ý của cô như thế nào tôi rất rõ, cô không phải nói là bố tôi đối với cô rất hà khắc ư? Đồng chí Khúc, cô tự sờ lương tâm của mình xem, từ sau khi cô đến đội sản xuất bồ công anh, cô đã làm qua bao nhiêu việc? Mỗi lần không phải đều là các đồng chí nam trong đội sản xuất giúp cô làm hay sao, không phải cô chỉ cần ở một bên nghỉ ngơi sao?" Nói đến Khúc Mộng Mộng, Triệu Hương Vân liền tức giận. Cô ta chỉ biết giả bộ đáng thương, lừa người khác, chỉ có không bao giờ thừa nhận bản thân là bạch liên hoa.

“đồng chí Triệu, tôi không có ý đó, tôi chỉ là nhất thời nhanh miệng, tôi xin lỗi cô được không? Xin cô tha thứ cho tôi, tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi....” Khúc Mộng Mộng khóc đến mức thở không ra hơi, mấy tên đàn ông nhìn thấy bộ dáng đó thì hận không thể chạy lại bịt miệng của Triệu Hương Vân. Nếu như Triệu Hương Vân không phải là con gái của đội trưởng Triệu Trí Viễn, thì bọn họ sẽ không khách khí với cô ấy. Triệu Hương Vân hiểu rõ điều này, mấy người này sẽ không đồng tình với cô ấy.

“ được rồi, cô cũng đừng có khóc lóc nữa, tôi nói đều là sự thật, nếu cô còn khóc nữa thì mọi người đều tưởng là tôi bắt nạt cô, nghĩ là tôi làm việc gì thất đức lắm” Triệu Hương Vân không khách khí nói



Khúc Mộng Mộng nhất thời ngơ ngác, giọt lệ vẫn còn đọng lại trên khoé mắt, một bộ dáng trông rất đáng thương. Chỉ là, Triệu Hương Vân nói không hề sai. Triệu Trí Viễn thực sự là một vị đội trưởng rất tốt. Mặc dù phân công công việc nhẹ nhàng cho con gái mình, công điểm lại nhiều, nhưng con trai họ làm nhiều. Ai cũng biết Triệu gia bốn đứa con, trừ Triệu Hương Vân được sủng ái, những đứa khác bị đối xử còn không bằng người khác. Phải làm việc nặng không nói, từ đầu năm đến cuối năm không bao giờ được nghỉ phép. Mọi nhà đều là sủng ái con trai, riêng nhà họ Triệu thì lại ngược đời, con trai thì bị đối xử hà khắc, con gái...thì nâng trong lòng bàn tay sủng ái.

“Hương Vân, chúng ta qua bên đây một chút được không? Tôi có lời muốn nói với cô “ Tô Hưng Hoa chủ động nói chuyện với Triệu Hương Vân.

Nếu là Triệu Hương Vân của trước đây thì nhất định đi sau theo mông hắn. Không những thế còn tặng không ít đồ tốt cho Tô Hưng Hoa rồi. Nhưng Triệu Huơng Vân của hiện tại đã không còn là Triều Hương Vân của trước kia rồi, người đàn ông yếu ớt như gà, cô ấy mới không thèm.

“ có lời gì cần nói, thì nói luôn ở đây, nói trước mặt mọi người tránh cho mọi người hiểu lầm là chúng ta có quan hệ gì đó !” thanh âm của Triệu Hương Vân không quá lớn, nhưng đủ để mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Mọi người nhìn nhau, lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Hương Vân và Tô Hưng Hòa phân rõ ràng mối quan hệ.