Chương 5: Gặp Tra Năm, Tiện Nữ

Triệu Hương Vân nghỉ ngơi một lát, rồi lại tiếp tục vận động. Cô ấy phải ra mồ hồi, phải ra một lượng lớn mồ hôi. Chỉ có như vậy mới gầy được, như vậy mới chọc mù mắt của những kẻ mắt chó!

Triệu Hương Vân chạy một mạch, bất giác đã chạy đến ruộng lúa mạch của đội sản xuất. Liền nhìn thấy một biển bạt ngàn lúa mạch vàng óng ánh, trên cánh đồng một nhóm người nam nữ thân trên mặc áo sơ mi trắng, dưới thân mặc quần lao động đang miệt mài lao động. Dựa vào cách ăn mặc của họ Triệu Hương Vân có thể xác định họ là thanh niên tri thức từ trong thành xuống. Những người thanh niên tri thức này, trước khi xuống nông thôn đã mặc quần áo thịnh hành nhất của thời đại này, có những chiếc áo sơ mi đặc biệt tốt, cũng có một vài kiểu rất hiếm gặp ở đội sản xuất khác.

Sau khi xuống nôn thôn, đội sản xuất cũng không sắp xếp bố trí quần áo phù hợp với công việc lao động, để cho họ tự mặc quần áo của bản thân làm việc. Trong nhóm người này có hai người đặc biệt nổi trội.

Một người mặc một chiếc áo sơ mi đặc biệt tốt, ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, một bộ dạng Tây Thi bệnh - Khúc Mộng Mộng. Còn một người thân thể thon gầy, trông rất thư sinh yếu đuối nhưng mặt đặc biệt tuấn tú - Tô Hưng Hoa.

Đặc biệt hai kẻ này đều không phải là thanh niên tri thức nhưng lại cứ thích làm việc cùng những thanh niên tri thức, làm như thể chỉ cần làm việc cùng với những thành niên tri thức thì họ sẽ khác với những người trong đội sản xuất. Nếu chỉ xét về ngoại hình hai người đó đúng là điểm sáng chói mắt nhất, nhưng chỉ cần nghĩ đến nhân cách thì lập tức làm cho con người ta cảm thấy buồn nôn.

Có người ngưỡng mộ nhìn Khúc Mộng Mộng đang nghỉ ngơi " vẫn là Khúc Mộng Mộng tốt, những người trong đội sản xuất chỉ cần vài động tác là có thể giúp cậu làm xong hết công việc rồi!"

"Đúng thế, thật đáng tiếc tớ không có mệnh tốt như Mộng Mộng, công việc chỉ có thể tự làm, mệt gần chết không nói, còn không tranh thêm được công điểm".

Bị điểm danh Khúc Mộng Mộng đỏ mặt " các bạn nói gì thế, đồng chí Lí Vệ Tinh thấy tớ thân thể không khoẻ , sợ tớ trúng nắng, sợ ảnh hưởng tới tiến độ thu hoạch lương thực, nên mới giúp tớ làm xong việc"

Đúng lúc này, không biết ai nhắc tới Triệu Hương Vân

"Tớ nghe nói con gái của đội trưởng đội sản xuất Triệu Hương Vân nhảy sông tự vẫn"

Khúc Mộng Mộng và Tô Hưng Hoa vừa nghe mặt liền trắng xanh.



Tô Hưng Hoa càng sợ, vì chính hắn là người mắng Triệu Hương Vân vừa mập, vừa đen, còn không có ai muốn cưới, cô ấy mới tức giận bỏ chạy.

Lúc đấy không có ai đi qua, nhưng ai biết được Triệu Hương Vân có đem chuyện này nói cho bố cô ấy Triệu Trí Viễn hay không?, nếu cô ấy thật sự mách lẻo thì những ngày sau này của hắn thảm rồi.

Tô Hưng Hoa tự an ủi bản thân, nếu như Triệu Hương Vân lại đến tìm hắn, thì hắn sẽ nhẫn nhịn, bỏ mặt mũi an ủi Triệu Hương Vân vài câu, trước tiên ổn định cô ta rồi tính sau.

"Tô Hưng Hoa cậu nói vài lời đi, không phải quan hệ giữa cậu và Triệu Hương Vân khá tốt sao?" Có một người đàn ông hóng chuyện vui vẻ trêu chọc Tô Hưng Hoa

Tô Hưng Hoa là kẻ rất quan trọng mặt mũi, bị người khác nói hắn với đầu lợn quan hệ tốt thì đặc biệt không vui.

" Đồng chí Lưu Kiến Quân, không được nói linh tinh, tôi với đồng chí Triệu Hương Vân là quan hệ bạn bè đơn thuần, đồng chí Triệu Hương Vân nhiệt tình giúp đỡ tôi vài lần, giữa chúng tôi không có quan hệ gì hết."

Đây rõ ràng là chối bỏ quan hệ, Lưu Kiến Quân vừa cười vừa nói " cậu cũng không thể nói như thế chứ? Hôm đó tôi có nhìn thấy Triệu Hương Vân tặng trứng gà cho cậu, không những thế còn tặng những hai quả, nếu quan hệ bình thường sao không tặng cho chúng tôi?"

" Lưu Kiến Quân, không phải tôi đã nói là không có còn hệ gì rồi, cậu còn muốn như thế nào?" Tô Hưng Hoa đặc biệt giận dữ. Khúc Mộng Mộng nhanh chóng đến kéo tay Tô Hưng Hoa " được rồi, được rồi, đều là đồng chí với nhau, không nên đánh nhau, nếu để cho đội trưởng đội sản xuất biết thì chúng ta sẽ bị phạt làm thêm đấy".

Triệu Hương Vân là người vô tình bị kéo tham gia cuộc đối thoại này của họ. Nhưng lời này của Khúc Mộng Mộng đặc biệt không có lương tâm.

Người khác như thế nào Triệu Hương Vân không biết, nhưng bố cô ấy Triệu Trí Viễn không phải là người như thế.