Chương 1.3

Đôi mắt đen khẽ chuyển, Ôn Ngọc hơi thở mong manh mà mở miệng nói, “Đại nhân, ta nhận tội, ta nhận tội, nhưng ta chỉ nhận tội với Thẩm Luật đại nhân.”

Người bức cung ngồi ở chỗ tối cười ha ha, tựa hồ đang cười nhạo ý nghĩ kì lạ của Ôn Ngọc, “Thẩm đại nhân sao ngươi có thể muốn gặp là gặp, thành thành thật thật nhận tội đi để bớt nỗi đau xá© ŧᏂịŧ không phải tốt hơn sao?”

Ôn Ngọc cũng cười, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn. Cậu cười không khác gì một tên biếи ŧɦái sát nhân cuồng ma, điên cuồng nói, “Ta nhận tội ngươi nghe không? Ta gϊếŧ nhiều người nhưng các ngươi chưa phát hiện đấy thôi, ta như thế nào không thể gặp Thẩm Luật. Nếu ngươi giấu giếm vụ án không báo, để ta xem ngươi có thể tránh được bàn tay của Thẩm Luật không.”

Ánh mắt gã thẩm vấn lộ ra nét hoảng sợ. Thấy thanh niên trước mặt đột nhiên thay đổi thần sắc, cả người lộ ra lệ khí hung tàn, sát ý trong ánh mắt khiến người ta sợ hãi, lại còn dám gọi thẳng tên họ Thẩm đại nhân tên họ, trong lòng hắn đã là tin bảy tám phần.

Hắn ra lệnh cho tùy tùng giải người xuống, lập tức đi bẩm báo.

Ôn Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, bị kéo trở lại phòng giam. Vừa rồi cậu chỉ diễn mà thôi, dùng kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời của mình đóng vai một tên sát nhân cuồng ma. Cậu đánh cược rằng mình có thể sử dụng mánh khóe này lừa được một cơ hội gặp mặt Thẩm Luật.

Nhiều năm diễn xuất đã phát huy tác dụng triệt để vào giờ phút này. Ôn Ngọc chưa bao giờ thấy may mắn vì mình đã làm việc chăm chỉ để trau dồi kỹ thuật diễn như vậy.

Hiệu suất của Đại Lý Tự thực không tầm thường. Ôn Ngọc cuộn mình trong nhà giam ước chừng nửa giờ, cửa nhà lao lại mở ra.

Ôn Ngọc mơ màng mà trợn mắt nhìn lại, liền thấy Thẩm Luật một thân quan phục màu đỏ đứng trước cửa lao, hơi hơi cúi đầu đi vào.

Thân người hắn cao lớn, mặt mày cao ngạo, mắt phượng hẹp dài đầy vẻ sắc lạnh, cụp mắt xuống lạnh lùng nói, “Là ngươi muốn gặp ta?”

Không khó nhìn ra hắn không dễ đối phó.

Ôn Ngọc cắn đầu lưỡi muốn tỉnh táo lại, dù không muốn có liên quan gì đến nam chủ cả nhưng nhất định phải nghĩ biện pháp dựa vào hắn mà đi ra ngoài. Hiện giờ cậu đã vô cùng đau đớn, thậm chí cảm giác cả người rét run. Đây là thời cổ đại, ngay cả gió lạnh cũng có thể gϊếŧ người nếu không được chữa trị kịp thời.

Ôn Ngọc vội vàng mở miệng nói, “Đại nhân, thần thật oan uổng.”

Còn chưa giải oan đã thấy Thẩm Luật nâng bước đi. Có lẽ trong đầu hắn đang hiện lên mấy chữ, “Là tên này?”

Ôn Ngọc sao có thể để hắn chạy trốn, tiến lên ôm đùi Thẩm Luật, này không phải nam chính sao! Là cọng rơm cứu mạng đó!

Cậu ôm chân nói tiếp, “Thần là nông phu, đi ngang qua nơi này thì kiệt sức té xỉu, không ngờ lại bị Hà phủ nhị công tử chộp tới gánh tội thay. Đại nhân, thần thật là oan uổng. Thần không biết......”

Ôn Ngọc nói rất nhanh, nhanh chóng giải oan cho mình, chỉ là còn chưa nói xong đã bị Thẩm Luật một chân đá văng.

Cú đá tiếp xúc thẳng vào bụng và eo Ôn Ngọc, cậu đau đớn vô cùng. Ôn Ngọc sặc sụa ho khan vài tiếng rồi phun ra một búng máu.

Thẩm Luật thần sắc không rõ cúi đầu nhìn cậu. Thanh niên trên mặt đất bị đá sang một bên, phun ra một ngụm máu nhưng vẫn nỗ lực ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tái nhợt, nước mắt lăn dài, trên người còn có vết máu, đôi môi nhiễm huyết sắc vô cùng diễm lệ. Nhìn kỹ thì tướng mạo cũng không tồi, khiến người ta phải thương tiếc.

Ôn Ngọc thấy Thẩm Luật không nhúc nhích nữa thì bò về phía trước vài bước, không đυ.ng vào hắn nữa mà nhẹ giọng nói, “Các hạ tất nhiên biết không phải thần, sao lại khoanh tay đứng nhìn. Nếu gϊếŧ thần, ngươi sẽ phải hối hận.” Cậu hét lớn ba tiếng, ngữ khí kiên định.

Thẩm Luật đương nhiên biết chân tướng vụ án, hắn cũng biết người trước mặt này không phải người nên bắt. Nhưng hắn cũng không phải người tốt, bị lừa đến đây một chuyến đã bực bội cực điểm, không ngờ lá gan của người này lại lớn như vậy.

Hắn câu môi cười, có ý tứ, chết đi cũng tiếc.

Ôn Ngọc thấy Thẩm Luật cười, trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng trên mặt vẫn là vẻ kiêu ngạo quật cường, tiểu bạch hoa lã chã chực khóc.

Ôn Ngọc thầm nghĩ, tên chó nam chính này quả nhiên không phải người, căn bản không quan tâm người khác oan hay không oan, chỉ để ý mấy việc vui vẻ mà thôi.

Ôn Ngọc vẫn cố chấp, ho khan vài tiếng buồn bã nói, “Đại nhân, thần không muốn bị giam trong lao ngục. Thần không có tội, đại nhân có thể đổi biện pháp giam cầm thần không? Trên người thần đau quá.”

Cảnh khóc Ôn Ngọc đã diễn đi diễn lại không ngàn thì cũng trăm lần, cậu biết khóc như thế nào cho đẹp. Nước mắt lăn dài trên khóe mắt đỏ hoe, đúng là một mỹ nhân đang chịu khổ.

Thẩm Luật ngậm cười. Thanh niên ỷ mình có vài phần nhan sắc mà dùng mọi cách câu dẫn hắn, trong lòng Thẩm Luật nảy sinh hứng thú. Hắn cúi xuống, đối diện với đôi mắt đẫm lệ của Ôn Ngọc: “Vậy ta đổi cách khác giam ngươi lại.”

Thẩm Luật phân phó cho thị vệ, “Mang đi ra ngoài.”