Chương 6

“Ở trong phủ người có tay chân không sạch sẽ nhất có…… Không thích tắm rửa nhất có…… Cao nhất có…… Lùn nhất có…… Thích khóc nhất có……”

Phùng Nhị Bút tràn đầy nhịp điệu mà báo cáo lại bộ xếp hạng mà hắn sưu tập được, một bên nói một bên lặng lẽ quan sát sắc mặt của Lâu Dụ.

Mấy cái này đều đã qua chọn lọc, có một chút đồ vật nếu nói ra thật sự sẽ bẩn lỗ tai của điện hạ, tỷ như trong lúc lén lút có nam tạp dịch thế nhưng so với người khác ai tiểu đến xa hơn! Còn có so coi ai ngủ với nhiều nữ nhân hơn!

“Chờ một chút,” Lâu Dụ đánh gãy hắn, “Có xếp hạng ai thích cùng người ngoài phủ nói chuyện nhất không, hoặc là thích chạy ra ngoài phủ nhất?”

Phùng Nhị Bút có điểm ngốc, “Không có.”

Điện hạ hỏi cái này cũng rất kỳ quái a.

Lâu Dụ dương dương cằm, “Ngươi tiếp tục.”

Sau một lát đọc xong, Lâu Dụ tổng kết đánh giá: “Không có gì mới mẻ.”

Phùng Nhị Bút thầm nghĩ thì ra ý tưởng của điện hạ là muốn tìm kiếm cái lạ, đang nghĩ xem nên nói mấy cái thú vị khác không, liền nghe tạp dịch tới báo:

“Điện hạ, Quách công tử tới chơi.”

Lâu Dụ lông mày một nhíu, nói thầm nói: “Hắn tới làm gì?”

Theo sau đứng dậy, hùng hổ nhằm phía ngoài viện, vừa lúc ở ngoài viện gặp phải Quách Đường, không chút khách khí hỏi: “Ngươi tới làm gì!”

Một bộ còn chưa hết tức giận.

Quách Đường mới không sợ hắn, một cái thiên chân ngu xuẩn như vậy, một người nghĩ cái gì đều viết ở trên mặt, có cái gì đáng giá làm hắn sợ hãi?

Hắn đôi khởi gương mặt tươi cười, cặp mắt đào hoa kia muốn nhiều chân thành có bao nhiêu chân thành: “Nghe nói quý phủ muốn tuyển phu tử, ta riêng tới hỏi một chút, tuyển được rồi sao?”

Phùng Nhị Bút gấp đến độ trán đổ mồ hôi, Quách thiếu này không phải cái hay không nói, nói cái dở sao!

Lâu Dụ trợn tròn đôi mắt: “Chuyện này liên quan gì đến ngươi!”

“Nếu không có phu tử, ngươi có thể xem hiểu sách nông nghiệp?” Quách Đường thấy Lâu Dụ tức giận đến gò má phiếm hồng, nhịn không được chọc hắn, “Tổng cảm thấy mấy ngày không thấy, điện hạ càng thêm làm người thích.”

Lâu Dụ làm bộ đơn thuần cũng thật sự mệt, lại bị Quách Đường trêu chọc, thật sự tức giận vài phần, “Vương phủ không chào đón ngươi, ngươi không cần lại đến!”

Trên người hắn mặc áo lông chồn tuyết trắng, tinh mịn lông tơ ngay chỗ vai vòng thành một vòng, như vậy một sấn, cũng không biết là gương mặt với lông chồn cái nào càng trắng một chút.

Thế tử môi hồng răng trắng, một đôi mắt to đen nhánh tỏa sáng tràn đầy phẫn nộ, rơi vào trong mắt của Quách Đường, lại cũng không buồn bực dù chỉ một chút, ngược lại sinh ra vài phần ý muốn trêu đùa.

Thân là chi tử của tri phủ nắm thực quyền, Quách Đường sở dĩ chơi cùng với Lâu Dụ, bất quá là bởi vì ở Khánh Châu phủ, trừ bỏ Lâu Dụ, cũng không có những người khác xứng đôi chính mình.

Trong lòng hắn là chướng mắt Khánh Vương thế tử. Nhưng không biết vì sao, ngày ấy ở trà lâu gặp mặt, hai người bọn họ tuy có khắc khẩu, nhưng Quách Đường lại không thật sự tức giận, thậm chí ẩn ẩn cảm thấy thế tử càng làm cho người ta thích.

“Đừng nóng giận,” Quách Đường thấp giọng hống nói, “Ngày đó là ta lời nói không lo, ta xin lỗi.”

Lâu Dụ lạnh mặt không nói lời nào.

Quách Đường lại nói: “Ta nghe nói ngươi phái người đi ra ngoài tìm hai cái tội nô khác của Hoắc gia, như thế nào, một cái còn chưa đủ cho ngươi hả giận?”

“Không có việc gì liên quan đến ngươi!”

Quách Đường tiếp tục cười khanh khách, mắt đào hoa liễm diễm sinh quang, chính là giọng vịt đực quá chói tai: “Nếu ngươi tức giận, không bằng chúng ta cùng đi tìm Hoắc nô giải tỏa.”

Lâu Dụ nghe được lời này, rốt cuộc có kết luận, thằng nhãi này chính là tới tìm hiểu tin tức.

Tri phủ tọa trấn ở Khánh Châu, tự nhiên phải hội báo cho triều đình hướng đi của phiên vương. Lâu Dụ có thật sự ngược đãi Hoắc Diên hay không, phải yêu cầu có người chính mắt chứng kiến.

Trong Khánh Vương phủ không thể thiếu tai mắt của triều đình, nhưng bởi vì nguyên thân đem người nhốt ở trong tiểu viện, người hầu cận trông giữ, những cái tai mắt đó muốn tìm hiểu tin tức tự nhiên không thể nào biết được.

Quách Đường vừa lúc là cái công cụ cực kỳ hữu dụng.

“Không được!” Lâu Dụ từ chối, “Ta còn không nghĩ cùng ngươi hòa hảo.”

Quách Đường thở dài, “Là ngươi nói cha ta trước, ta mới nói ngươi, lại như thế nào cũng là ngươi trước không có lý, ta đều xin lỗi, ngươi còn tức giận?”

“Ta nói cha ngươi, ngươi cũng có thể nói cha ta!” Lâu Dụ trực tiếp bán cha, “Ngươi dựa vào cái gì nói ta! Ngươi so sánh ta với cha ngươi, ở trước mặt người khác quở trách ta, chẳng lẽ không phải ngươi sai?!”

Quách Đường: “……”

Hắn bất đắc dĩ đỡ trán, “Ngươi như thế nào lại càn quấy như vậy? Được rồi đi, ngươi nói xem làm thế nào mới có thể hết giận?”

Lâu Dụ công phu sư tử ngoạm: “Cho ta một trăm lượng, ta liền tha thứ ngươi vô lễ.”

Hừ, muốn nhìn nam chủ phải mua vé vào cửa!

Quách Đường bị hắn vô sỉ khϊếp sợ tới rồi, “Một trăm lượng? Ngươi đi đoạt tiền đi!”

“Nga,” Lâu Dụ chỉ chỉ về phía cửa chính, “Đi hảo không tiễn.”

Trong truyện gốc, nguyên thân xác thật cùng với Quách Đường cùng nhau tra tấn Hoắc Diên.

Thời điểm mà Lâu Dụ xem thiếu chút nữa đập di động, hiện tại tự nhiên sẽ không làm việc thiếu đạo đức này.

Quách Đường rốt cuộc thiếu niên khí phách, có thể vẫn luôn nhỏ giọng khuyên bảo đã không tồi, hiện giờ lặp đi lặp lại nhiều lần bị Lâu Dụ làm rớt mặt mũi, thật sự tưởng đi luôn.

Hắn biết nhược điểm của Lâu Dụ là cái gì, bỗng nhiên xụ mặt lạnh lùng nói: “Lâu Dụ, ngươi lại phát tiểu tính tình, về sau không ai cùng ngươi chơi!”

Đúng vậy, “Lâu Dụ” ở Khánh Châu phủ không có bằng hữu, Quách Đường là hắn duy nhất bằng hữu, cho nên hắn còn rất quý trọng.

Lâu Dụ nhấp môi không nói, lại cúi đầu.

Đây là ý tứ nhượng bộ.

Rốt cuộc là hoàng thân quốc thích, không thể thật sự làm thế tử mở miệng xin lỗi, Quách Đường lộ ra tươi cười, anh em tốt mà bắt được Lâu Dụ tay áo, “Không phải như này là được rồi, ngươi nói ngươi, tính tình sao lớn như vậy?”

Lâu Dụ tránh ra, vẻ mặt không tình nguyện mà cho hắn bậc thang, “Ngươi không phải nói muốn xem Hoắc nô sao?”

“Hiện tại liền đi, đi đi đi!”

“Đừng quên một trăm lượng!”

“Này không được, quá nhiều.”

“Vậy năm mươi lượng!”

“Đã biết, hồi phủ khiến cho người đưa tới.”

Hai vị thiếu gia hòa hảo, tất cả thuộc hạ đều thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Diên bị dây thừng làm cho khó khăn, tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết.

Chờ thoáng khôi phục sức lực, hắn liền lặng lẽ giãy giụa, ý đồ muốn cởi bỏ dây trói, nhưng mà dây thừng trói chặt vô cùng, cơ hồ đâm vào trong thịt, hắn vừa động, liền dẫn tới cánh tay bị cọ xát chảy máu, lại có thêm vết thương.

Trên người hắn còn ăn mặc y phục dính máu, cả người vết bẩn loang lổ, chật vật bất kham.

Quách Đường xuất thân phú quý, chưa thấy qua bao nhiêu việc đời thê thảm, nhìn đến dáng vẻ này của Hoắc Diên, liền cho rằng xác thật bị tra tấn vô số lần, trong lòng còn nói Lâu Dụ nhìn như thiên chân đơn thuần, kỳ thật độc ác tàn nhẫn.

Hắn chỉ nhìn liếc mắt một cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lại ghét bỏ trong phòng mùi lạ hướng mũi, cái gì cũng chưa nói, túm Lâu Dụ cùng nhau rời đi.

Hai người làm bộ làm tịch đi Đông viện nói chuyện một lát, Quách Đường tìm cái cớ, sớm trở về phủ.

Hắn đi rồi, Phùng Nhị Bút không khỏi hỏi: “Điện hạ, ngài cùng Quách công tử hòa hảo, còn muốn thỉnh phu tử đọc sách tập viết?”

Ở hắn xem ra, Lâu Dụ muốn làm mấy cái này đơn giản là ở trí khí với Quách Đường. Hiện giờ khí ra, phỏng chừng sẽ không lại kiên trì.

Lại nghe Lâu Dụ nói: “Đương nhiên muốn học! Nếu là lần sau hắn còn mắng ta không học vấn không nghề nghiệp, ta liền có thể mắng trở về!”

Phùng Nhị Bút thầm nghĩ vẫn là thế tử thấy xa, vì lần sau cãi nhau có thể chiếm thượng phong, buộc chính mình học tập.

Cùng ngày ban đêm, trận tuyết đầu tiên từ khi vào đông rơi xuống Khánh Châu.

Lâu Dụ ngủ thật sự không an ổn, trong chốc lát mơ thấy chính mình bị kẻ cướp bóc một đao thọc chết, trong chốc lát mơ thấy chính mình bị ngũ mã phanh thây, khi bừng tỉnh chảy một thân mồ hôi lạnh.

Hắn đứng dậy mở cửa sổ, chỉ thấy đại tuyết phân dương, ngân trang tố khỏa.

Màu trắng tinh của tuyết che giấu những ô trọc trên mặt đất, liền giống như sinh hoạt ngợp trong vàng son đang che mắt, làm người không thấy được khói lửa nổi lên bốn phía sắp xảy ra.

Tuy rằng ở hiện đại Lâu Dụ là phú nhị đại thích cá mặn, nhưng điều này không đại biểu cho hắn không hiểu một cái gì, cái gì đều không quan tâm.

Đầu óc của hắn không ngu ngốc, khen thưởng khi đứng nhất trong từng kỳ thi cử cầm đến mỏi tay, chỉ là bởi vì người tài ở trong nhà quá nhiều, hắn lại là cái tính tình lười nhác, mới có tự tin làm cá mặn.

Hắn thích xem tiểu thuyết, đồng thời cực có lòng hiếu học. Nhìn đến trong văn chương của tác giả đề cập đến những kiến thức ít được lưu ý, hắn đều sẽ tìm tòi đến tột cùng, thậm chí sẽ tự động thủ tiến hành nếm thử. Mấy ngày nay xuyên vào trong sách, hắn luôn tự hỏi con đường về sau như thế nào.

—— được làm vua thua làm giặc.

Thành vương dữ dội gian nan, mà bại chú định không có kết cục tốt.

Hắn chỉ có thể lựa chọn cái con đường gian nan nhất kia.

Hiện giờ là Chính Càn 28 năm, cách sự xuất hiện của cuộc khởi nghĩa quân đầu tiên còn hai năm.

Thời gian hai năm rất ngắn, nhưng không phải không có hy vọng.

Đôi tay của Lâu Dụ ấn thượng cửa sổ.

Khí lạnh thấu xương.

Trời hơi sáng, đầu hẻm gần Tụ trà lâu đi ra hai người.

Dương Kế An xoa tay hà hơi, ngửa đầu khuyên bệnh vẫn chưa hết phu tử: “Trời quá lạnh, ngài vẫn là chờ hết bệnh rồi lại đi đi!”

Tuổi trẻ phu tử lắc đầu, “Quẻ tượng đã biểu hiện, hôm nay phải ra cửa bái phỏng.”

Dương Kế An có chút thấp thỏm: “Lúc trước ngài có bặc tính, chúng ta có thể ở Khánh Châu phủ gặp gỡ quý nhân, ngài nói quý nhân có thể hay không chính là thế tử điện hạ?”

Rốt cuộc điện hạ như vậy nhân thiện, lại thân phận cao quý, không phải quý nhân là cái gì?

Phu tử cười mà không nói.

Kỳ thật cái mà hắn nói cho Dương Kế An không phải quẻ tượng chân chính, chân chính quẻ tượng nói, Khánh Châu phủ có hiện tượng Tử Vi nhập phàm.

Đến nỗi Tử Vi Tinh là nói người nào, hắn còn không biết.

Căn cứ đám người của Dương Kế An miêu tả, ngày ấy Khánh Vương thế tử tặng cho tiền bạc, giống như tiên nhân từ bầu trời hạ phàm, toàn thân đều phát ra quang, quả thực quý khí đến không thể dùng từ miêu tả.

Bất luận là vì báo ân cứu mạng, vẫn là vì chính mắt chứng kiến, Dương Quảng Hoài đều cần thiết đi Khánh Vương phủ một chuyến.

Hai người dẫm lên tuyết đọng, từng bước một đi tới tòa phủ trạch tường cao cửa son kia.