Chương 5

Đang trên đường đi, Lâu Dụ hỏi nguyên nhân làm cho Hoắc Diên nổi điên, A Nghiên chỉ lắc đầu nói không biết.

Hắn chỉ thoáng suy nghĩ một chút, liền biết nguyên nhân có khả năng nhất có quan hệ đến việc hắn phái người đi tìm tiểu bối của Hoắc gia.

Hắn hỏi A Nghiên: “Ta làm người đi tìm hai tiểu nô của Hoắc gia, ngươi nói cho Hoắc Diên?”

Mặt của A Nghiên lập tức trở nên trắng bệt, kêu oan: “Điện hạ minh giám, nô cũng chưa nói bất cứ cái gì.”

“Tam Mặc với A Chỉ đâu?”

A Nghiên vội vàng giải thích: “Điện hạ, nô vẫn luôn cùng A Chỉ ở bên nhau, chưa từng cùng hắn nói chuyện gì, cũng không nghe thấy Tam Mặc cùng hắn nói chuyện.”

Phùng Nhị Bút ở bên phụ họa: “Điện hạ, cái tính tình kia của Tam Mặc ngài cũng rõ ràng, đánh ba cây gậy cũng không ra một tiếng, là một cái hũ nút, khẳng định không phải hắn nói!”

Lâu Dụ không tỏ ý kiến, lập tức bước vào tiểu viện.

Trong viện, Phùng Tam Mặc cùng với A Chỉ đang đè nặng Hoắc Diên gắt gao, hai người dùng hết toàn lực, làm cho đỏ mặt tía tai, gân xanh trên trán cũng bạo khởi.

Lại xem Hoắc Diên.

Một khuôn mặt bị ấn ở bùn đất, miệng vết thương trên người cũng nứt toạc, chảy ra một ít vết máu.

Lâu Dụ còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Diên chợt phát lực, lập tức đem Phùng Tam Mặc cùng A Chỉ ném trên mặt đất, đầu tóc rối bời mà nhằm về phía Lâu Dụ.

“Điện hạ!”

Phùng Nhị Bút không phải một cái mập mạp linh hoạt, hắn không giúp được Lâu Dụ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâu Dụ bị Hoắc Diên áp phiên trên mặt đất.

Cái gáy đυ.ng vào mặt đất, Lâu Dụ mắt đầy sao xẹt, còn không có hoãn lại đây, cổ đã bị một đôi tay lạnh lẽo thô ráp hung hăng mà bóp chặt!

Hắn giương miệng, cái gì cũng phát không ra.

Hít thở không thông đem hắn bao phủ.

Lâu Dụ liều mạng đấm đánh Hoắc Diên, ý đồ ngăn lại hành vi điên cuồng của hắn, trong lúc hoảng hốt nhìn thẳng với một đôi mắt màu đỏ tươi.

“Không được thương tổn bọn họ!”

Hai mắt kia hung hăng mà nhìn chằm chằm hắn, trong đó có oán giận không ngừng quay cuồng, cùng với ý muốn đồng quy vu tận, được ăn cả ngã về không, hiện thật sâu ở đồng tử của Lâu Dụ.

Ngực càng ngày càng buồn, thống khổ không có biện pháp hô hấp làm cả khuôn mặt hắn đều trở nên vặn vẹo, thẳng đến có một tiếng “Đông”, là thanh âm gậy gỗ đánh vào đầu.

Hoắc Diên ngẩn ngơ, đôi tay buông lỏng, thẳng tắp ngã vào trên người Lâu Dụ, ép Lâu Dụ thiếu chút nữa lại tắt thở.

Phùng Tam Mặc xách theo gậy gộc, dùng chân đá đi Hoắc Diên, đối A Nghiên nói: “Cổ điện hạ bị thương, chạy nhanh đi mời đại phu.”

Nói xong thình thịch quỳ trên mặt đất, cúi đầu thỉnh tội: “Nô làm việc bất lực, thỉnh điện hạ trách phạt!”

Đầu gối va chạm mặt đất phát ra một tiếng vang lớn, Lâu Dụ liền cảm thấy ê răng, hắn đang được Phùng Nhị Bút nâng đứng dậy, đầu ngón tay chạm vào cổ một chút.

Thật đau!

Hoắc Diên là hạ tử thủ đi?

Hắn nhìn về phía Hoắc Diên đã bị gõ hôn mê, chịu đựng trướng đau, giọng nói giống ngậm hạt cát, hỏi Phùng Tam Mặc: “Sẽ không đánh chết đi?”

Phùng Tam Mặc: “Sẽ không, chỉ là tạm thời hôn mê.”

“Được rồi,” Lâu Dụ cau mày, “Đem hắn nâng đi vào trước, lại nói nói tại sao lại thế này.”

Con mẹ nó đều có chuyện gì a!

Phùng Tam Mặc cùng A Chỉ đem người nâng vào nhà, trên giường liền cũng không có cái chăn có thể đắp.

Tuy rằng thiếu chút nữa là bị nam chủ bóp chết, nhưng Lâu Dụ vẫn là nhịn không được mà tỏ vẻ đồng tình.

Đứng ở góc độ của người đứng xem, nam chủ nghe được kẻ thù có ý đồ muốn đạp hư thân nhân của chính mình, muốn cùng kẻ thù đồng quy vu tận, điểm này không gì đáng trách.

Thân là người đọc, Lâu Dụ tự nhiên là cùng một cái trận doanh với nam chủ, thời điểm đọc sách liền cảm thấy nam chủ thật thảm.

Hiện giờ tự mình đối mặt với sự thù hận của nam chủ, cả người của Lâu Dụ như bị phân liệt.

Một phương diện cảm thấy chính mình tiếp ban của nguyên thân, có thể sống lâu mấy năm, có nghĩa vụ gánh vác hậu quả mà nguyên thân mang đến; về phương diện khác tắc bởi vì nguy hiểm mới vừa rồi mà sinh ra vài phần ủy khuất.

Tuy nói đi tìm cháu trai cháu gái là chủ ý của Lâu Dụ, nhưng ý đồ chân thật của hắn là tốt, hiện tại bị người hiểu lầm, trong lòng rốt cuộc có chút không dễ chịu.

Nam chủ đáng thương, hắn cũng đáng thương.

Hắn phân phó Phùng Nhị Bút: “Từ ngày mai ta không nghĩ lại nghe được hồ ngôn loạn ngữ trong phủ, ngươi hiện tại liền đi làm! Còn có, chuyện này không cần kinh động Vương gia vương phi.”

“Vâng!”

Phùng Nhị Bút cũng bị dọa, vội vàng rời sân đi làm việc.

Nếu không phải có mấy cái tạp dịch lắm mồm, Hoắc nô sao có thể nổi điên?!

Đại phu thực mau chạy tới, liếc mắt một cái nhìn đến Hoắc Diên đang đổ máu loang lổ, tức khắc tạc mao: “Hôm qua mới xử lý miệng vết thương, như thế nào không cẩn thận như vậy!”

Lâu Dụ lửa cháy đổ thêm dầu: “Đầu bị gõ một chút, ngài nhìn xem vết thương trên đầu trước đi.”

Lão đại phu vô ngữ, thật cẩn thận lấy tay qua đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Chỉ là sưng lên, hẳn là không có gì trở ngại.”

Đã sớm nghe nói Khánh Vương thế tử phi dương ương ngạnh, hiện giờ chính mắt nhìn thấy thảm trạng của Hoắc Diên, lão đại phu âm thầm lắc đầu thở dài.

Hắn băng bó miệng vết thương một lần nữa, thiện tâm dặn dò vài câu, cầm tiền khám bệnh muốn đi, lại nghe Lâu Dụ hỏi: “Tam Mặc, A Chỉ, các ngươi vừa mới có bị thương?”

Lão đại phu loát loát chòm râu, thầm nghĩ cái thế tử này đối với thủ hạ đảo cũng không tệ lắm.

Phùng Tam Mặc cùng A Chỉ lắc đầu, bọn họ chỉ là ra lực, không bị thương.

“Điện hạ, ngài bị thương.” A Nghiên ra tiếng nhắc nhở.

Lão đại phu tò mò nhìn lại.

Lâu Dụ kéo ra cổ áo, trên cổ thon dài trắng nõn cư nhiên xanh tím một mảnh! Vừa thấy chính là bị người bóp!

Đường đường Khánh Vương thế tử bị bóp cổ, ai dám không muốn sống như vậy?!

Lão đại phu ngầm hiểu, liếc hướng đang hôn mê Hoắc Diên, nhất thời mê mang cực kỳ.

Một gia phó cương cường kiệt ngạo như vậy, thế tử lại còn nguyện ý thỉnh đại phu, thấy thế nào cũng không giống như là người ương ngạnh a.

Trách không được nghe thanh âm của thế tử thô ách như vậy, hắn còn tưởng rằng là muốn trưởng thành.

Lão đại phu ngưng mắt nhìn kỹ, trong lòng ngăn không được tiếc hận.

Trên cổ vốn là trắng nõn lại có khối xanh tím như vậy, ai nhìn không đau lòng? Huống chi, thế tử sinh đến tương đương tuấn tú, thời điểm ngẩng cổ làm hắn bôi dược, nhìn có bao nhiêu ngoan ngoãn a!

Lâu Dụ cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn lão đại phu từ anti chuyển fan, ánh mắt của hắn dừng ở trên người Hoắc Diên, đang đau đầu đâu.

Lão đại phu bôi xong dược, Lâu Dụ giao tiền khám bệnh, lễ phép nói lời cảm tạ, làm A Nghiên đưa ra phủ.

Lão đại phu mới vừa đi, Hoắc Diên liền tỉnh.

Thấy Lâu Dụ ngồi ở mép giường, hắn đằng một tiếng mà ngồi dậy, làm bộ nhào lên tới liều mạng.

“Nếu là muốn hại chết Hoắc Huyên cùng Hoắc Quỳnh, ngươi cứ việc động thủ.” Thần sắc Lâu Dụ lạnh lẽo.

Hoắc Diên nháy mắt dừng lại.

Hắn trừng một đôi mắt hung lệ, hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm Lâu Dụ nghiến răng nghiến lợi, cả người run rẩy không thôi.

Rốt cuộc cũng là một tiểu thiếu niên mới mười bốn tuổi, còn mới cửa nát nhà tan, có thể nhẫn nhịn đến trình độ này đã tương đương không tồi.

Trước đó, mặc cho “Lâu Dụ” đánh chửi như thế nào, hắn đều thờ ơ, lần này đột nhiên nổi điên, không thể nghi ngờ là bởi vì chạm đến nghịch lân của hắn.

Lâu Dụ hỏi: “Ngươi muốn chết?”

Hoắc Diên không hé răng.

Hắn đương nhiên không muốn chết, hắn còn có thù lớn chưa trả.

Đột nhiên Lâu Dụ một chân đem hắn đá phiên, hung tợn nói: “Ngươi hôm nay thương tổn ta, ta sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!”

Nói xong phân phó Phùng Tam Mặc: “Tìm dây thừng trói hắn lại! Chờ mang hai cái tiểu nô kia tới, làm cho bọn họ ba người một nhà đoàn tụ!”

Đến nỗi sau khi đoàn tụ sẽ xảy ra cái gì, người ở đây nghĩ đều không cần nghĩ.

Hoắc Diên giãy giụa muốn bò dậy, không màng miệng vết thương đang thấm máu. Phùng Tam Mặc nhanh chóng tìm tới dây thừng, đem tay chân của hắn trói lại.

Vốn là Hoắc Diên bị thương, mới vừa rồi đã hao hết sở hữu tinh lực của hắn, hiện giờ chỉ có thể mặc cho người bài bố, liền sức lực trợn trắng mắt đều không có.

Lâu Dụ chịu đựng yết hầu đau, tiếp tục dặn dò Phùng Tam Mặc: “Trước khi hai cái tiểu nô kia tới, nhìn kĩ cho ta!”

Trong mắt của thiếu niên là phẫn nộ ngập trời.



Lâu Dụ cũng không để ý.

Tính cách của Hoắc Diên cương liệt kiệt ngạo, trên người ôm cực lớn thù hận đối với triều đình cùng chính mình, mặc dù chính mình lộ ra ý tốt với hắn, hắn cũng sẽ không tin tưởng.

Một khi đã như vậy, phải kiếm cách khác.

Lâu Dụ không phải một người có lòng đồng tình tràn lan, cũng không phải một người có tâm vững vàng như thiết. Hắn làm không được sấn hắn bệnh muốn hắn mệnh, cũng không muốn cho chính mình tạo ra một cường địch.

Vậy chỉ có thể đem người thu vào dưới trướng, làm hắn gia nhập trận doanh của bên ta.

Muốn cho loại người như Hoắc Diên quy phục, phải từ từ mưu tính.

Cái mà hắn không bao giờ thiếu chính là kiên nhẫn.

Mang tâm sự đầy bụng trở lại Đông viện, trời đã tối, Lâu Dụ nằm ở trên giường cẩn thận hồi tưởng lại cấu tạo bản đồ của thế giới này.

Tuy là hắn có xem qua cuốn sách này, nhưng trong sách cũng chỉ có vài nét bút ít ỏi mà thôi, nhìn đến địa danh Lâu Dụ cũng chỉ là vội vàng xẹt qua, căn bản sẽ không để ý.

Mà trong trí nhớ của nguyên thân, trừ bỏ biết cái triều đại này kêu là Thịnh triều, phía bắc của Khánh Châu phủ có cái Cát Châu phủ, kinh thành ở ven phía tây nam của Khánh Châu phủ, thì cái gì cũng không biết.

Đáng tiếc là liền một tấm bản đồ cũng không có.

Ở Đại Thịnh, phần lớn bản đồ là dùng trong quân sự để tác chiến, đều là cơ mật, Khánh Vương chỉ là một cái phiên vương không được ưa thích, trong phủ không có khả năng sẽ có bản đồ tồn tại.

Lâu Dụ đành phải tự nghĩ cách.

Vừa lúc Phùng Nhị Bút vừa làm xong việc trở về, Lâu Dụ hỏi hắn: “Trong phủ có du ký* hay không?”

*du ký: một quyển sách ghi chép nhiều việc trên đời

Phùng Nhị Bút lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Nô đi hỏi a cha.”

Nguyên thân không thích đọc sách, trong thư phòng ngoại trừ sách báo dùng để học tập vỡ lòng, cũng không thấy có khác.

Nhưng thật ra Khánh Vương có chút thú vui tao nhã, nói không chừng trong thư phòng có ẩn giấu mấy quyển, Phùng quản gia hầu hạ Khánh Vương nhiều năm, không chừng thật sự biết.

Giây lát, Phùng Nhị Bút phủng mấy quyển du ký trở về, như là hiến vật quý, chồng chất đống sách đó trước mặt Lâu Dụ.

Từ ký ức của nguyên thân mà biết được, chữ viết của Đại Thịnh cùng chữ Hán lâu đời ở thế giới của Lâu Dụ không khác biệt lắm.

Ba của Lâu Dụ có đọc qua phương diện này, hắn mưa dầm thấm đất, bất luận là đọc vẫn là viết đều không nói chơi.

Hắn mở ra một quyển tên là 《 Thương Châu tin đồn thú vị lục 》, xem đến mùi ngon.

Phùng Nhị Bút nhịn không được hỏi: “Điện hạ, ngài xem hiểu hết a?”

Lâu Dụ liếc hắn một cái, tức giận nói: “Tùy tiện phiên phiên.”

Một lát sau, lại nói: “Hôm nay Quách Đường khinh ta không hiểu viết văn, ta không thể làm hắn coi khinh, ngày mai liền bắt đầu tìm phu tử dạy ta đọc sách!”

Phùng Nhị Bút: “……”

Nhưng đừng lại đem phu tử dọa chạy.

Một đêm qua đi, Lâu Dụ phát hiện trong phủ có chút thay đổi, nhàn ngôn toái ngữ sớm đã không thấy, thậm chí còn truyền ra “Thế tử kính yêu Hoàng Thượng vì Hoàng Thượng hết giận” “Mỹ danh”.

Kẻ đánh người lắc mình biến thành trung thành hiếu thuận đại danh từ.

Uy lực của dư luận chiến thành không khinh ta.

Lâu Dụ thưởng cho Phùng Nhị Bút một chút tiền trinh, thấy hắn mặt mày hớn hở, thao thao bất tuyệt mà nịnh nọt, tò mò hỏi: “Ngươi làm như thế nào?”

Có thể trong một đêm làm nhiều người đều thống nhất truyền ra như vậy, có thể thấy được năng lực của Nhị Bút cũng không tầm thường.

Phùng Nhị Bút cười tủm tỉm trả lời: “Nô chỉ là cùng tên tạp dịch thích nói chuyện nhất ở trong phủ trò chuyện vài câu.”

Thích nói chuyện nhất chính là cái lưỡi dài, hắn dùng từ đã tính khách khí.

Lâu Dụ ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao mà biết bọn họ thích nói chuyện nhất?”

Trong ấn tượng của hắn, trừ bỏ thời gian ngủ, Phùng Nhị Bút cùng “Lâu Dụ” như hình với bóng, căn bản không có thời gian cùng mấy cái hạ đẳng tạp dịch vô nghĩa, huống hồ cũng không cần thiết.

“Này……” Phùng Nhị Bút vò đầu bứt tai, không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng khô cằn nói, “Nô thường nghe những người đó nói xấu, nghe liền nhớ kỹ.”

“Nói xấu chuyện gì?” Lâu Dụ hỏi.

Phùng Nhị Bút có chút khó mở miệng, bí mật trong phủ khó giữ ai cũng biết, nhân tâm tản mạn, tôi tớ không có hoạt động giải trí, chỉ có thể tự tiêu khiển, có một số việc không thể bẩn lỗ tai của điện hạ.

Hắn lựa lời, nói: “Trong lén lút bọn họ cho người ta xếp hạng, tỷ như người có tật nói xấu, lưỡi dài nhất trong phủ là ai, người giống cái đầu gỗ nhất chính là ai, nô cũng là bởi vì mấy chuyện này mà biết được.”

Lâu Dụ tới hứng thú, “Còn có xếp hạng nào?”

Nhớ tới hồi ký túc ở đại học cũng có các bảng xếp hạng về giáo hoa giáo thảo, hắn không khỏi hỏi: “Có mấy cái linh tinh như bảng mỹ nhân không a?”

Phùng Nhị Bút căng da đầu: “Có.”

“Nga? Ai đứng đệ nhất a?”

Lâu Dụ có chút tò mò, tỳ nữ trong viện của hắn mỗi người mỗi vẻ, thanh tú đoan trang, có thể hay không cũng có tên trong bảng?

Phùng Nhị Bút câm miệng, đôi mắt loạn ngó khắp nơi, không dám nhìn hắn.

Lâu Dụ đang cao hứng, thúc giục nói: “Như thế nào không nói?”

Phùng Nhị Bút không có biện pháp, đành phải cười nịnh nói: “Điện hạ, là ngài làm nô nói, ngài nghe xong cũng không nên trách tội nô.”

“Nói.”

Trong phòng an tĩnh cực độ.

Phùng Nhị Bút rốt cuộc không dám mở miệng, chỉ nhìn Lâu Dụ không nói lời nào.

Trong mắt lại có ý muốn điều chỉ.

Lâu Dụ hậu tri hậu giác, nghẹn họng nhìn trân trối.

Ăn dưa ăn đến trên đầu mình, quả thực không cần quá toan sảng!

Hắn ho nhẹ một tiếng, ý đồ che giấu xấu hổ, mặt không có biểu tình nói: “Giao cho ngươi một việc, cần phải làm tốt.”

Phùng Nhị Bút tâm run lên, “Thỉnh điện hạ phân phó.”

“ Hỏi thăm ra các bảng xếp hạng cùng loại, thống kê hết ra tới, làm thành cái danh sách giao cho ta.”

Lâu Dụ dừng một chút, bổ sung một câu: “Ngoại trừ bảng mỹ nhân.”