Chương 3

“Tôi sợ gì chứ? Nhà của Lê Thiện không xứng với Hạ Đường.”

Nói đến đây, đúng là Trương Duyệt không sợ thật.

Điều kiện nhà Hạ Đường rất tốt, cha mẹ đều là người trong đơn vị chính phủ, tuy cậu ta là con thứ hai ở trong nhà nhưng từ nhỏ đã ưu tú hơn người, cha mẹ rất coi trọng cậu ta, lần này Hạ Đường được đưa đến Tân Thành là vì họ muốn gửi gắm cậu ta cho người dượng đang giữ chức đoàn trưởng bên đó.

Có dượng của Hạ Đường nhìn chằm chằm, cho dù cánh của Lê Thiện có dài đến mấy cũng không thể bay đến bên cạnh cậu ta được.

Nhưng cô ta thì khác.

Cô ta và Hạ Đường môn đăng hộ đối, ngay cả bác gái Hạ cũng rất hài lòng đối với cô ta.

Nhưng mà…

Trương Duyệt bất đắc dĩ mà nghiến răng, bà ấy hài lòng thì có ích gì chứ? Hạ Đường không thích cô ta, thậm chí còn yêu cầu muốn mang Lê Thiện cùng đi tới Tân Thành thì mới chịu đồng ý làm đối tượng của cô ta, rõ ràng là cậu ta biết cô ta không thể làm được điều đó nên mới sử dụng cách này để lấy lệ.

Hạ Đường càng như vậy thì cô ta càng muốn làm được điều đó.

Nghĩ đến đây, mặc dù cô ta không muốn nhưng vẫn giậm chân đuổi theo.

“Trương Duyệt đúng là bị ấm đầu rồi.” Phương Mỹ Linh chậc chậc hai tiếng, tỏ vẻ không hiểu lựa chọn của Trương Duyệt.

Lưu Cường Quân- người vừa nãy mới nói chuyện giúp Lê Thiện lại cắt ngang: “Cậu ta rất thông minh thì có.” Vừa nói, cậu ta lại vừa đi vào đám đông đang xì xào bàn tán: “Cậu ta đoán được chắc chắn mẹ kế của Lê Thiện sẽ không để cậu ấy đi.”

“Hả? Sao cậu biết?”

Buôn chuyện là bản chất của con người.

Lúc này bọn họ chỉ muốn bốc một nắm hạt dưa, vừa ăn vừa ngồi nghe chuyện đàm tiếu.

“Mẹ kế của Lê Thiện nhìn trúng Thường Xuân Lâm, người ở bên xưởng thép ấy.” Lưu Cường Quân vòng tay ra sau lưng, vừa đi vừa bĩu môi, cậu ta biết được một số chuyện nhưng không tiện nói ra.

“Thật hay giả vậy?” Phương Mỹ Linh mở to hai mắt.

Thường Xuân Lâm á!

Tên này nổi tiếng là rồng một tay ở xưởng luyện thép đây mà, lúc nhỏ ham chơi nên cánh tay bị cuốn vào máy ép, bây giờ sinh hoạt thường ngày phải dựa vào bà nội chăm sóc. Nhưng cố tình cha của hắn lại rất có năng lực, là công nhân bậc tám duy nhất ở xưởng, hiện tại nhà này đang cố gắng tìm vợ cho con trai bảo bối của mình.

Lương của một công nhân bậc tám rất cao.

“Chắc là mẹ của cậu ấy nhìn trúng tiền lễ hỏi từ nhà kia rồi.”

Nghe nói Lê Thiện còn có một em trai cùng cha khác mẹ.

Lưu Cường Quân liên tục gật đầu: “Dù sao mẹ tôi cũng nói mẹ kế của cậu ấy rất ghê gớm.”