Chương 16

Nhưng mấy năm qua, mỗi khi Lê Thiện về nhà thì Đồng Linh cũng chưa từng hành hạ cô, thậm chí còn bao dung rộng lượng, sợ mình làm không đúng sẽ bị người khác đàm tiếu sau lưng.

Sao bà ta lại có thể can thiệp vào việc hôn nhân đại sự của Lê Thiện được chứ?

Lúc này quần chúng ăn dưa đang đứng ở cửa xem cũng ồ lên.

Không ai có thể ngờ rằng mọi chuyện lại thay đổi thành như vậy. Một đám người ồ ạt chạy đến yêu cầu một lời giải thích, hóa ra kẻ đầu sỏ thật sự lại nằm trong đội ngũ của mình, rốt cuộc thì chuyện này tính như nào .

Văn phòng công hội nằm cạnh văn phòng hội phụ nữ.

Vốn dĩ chính là nơi tụ tập bát quái, bây giờ mọi người trong văn phòng đều bỏ việc đang làm trong tay mà vây quanh ở đây góp vui.

Khi có nhiều người thì tự nhiên sẽ có người quen.

Chẳng bao lâu sau, có người bắt đầu phổ cập kiến thức: "…Đó là mẹ kế. Mẹ kế được bao nhiêu người tốt đâu, làm chuyện xấu sau lưng cũng không phải chuyện hiếm thấy."

"Nhìn dáng vẻ của người đàn ông đó đi, chỉ sợ ông ta cũng không biết rõ bộ mặt thật của vợ mình."

"Loại chuyện này tôi cũng thấy nhiều rồi. Bà quên rồi à, con dâu thứ hai của nhà ông Phương rất giỏi giả vờ đoan trang, kết quả thì sao, bà nhìn đứa con của vợ trước đi, có phải giống một người ở không? Phía sau còn cõng một người, trước đầu treo một người, trong tay còn dắt một người. Nếu là bà, liệu bạn có bằng lòng để con trai mình chịu khổ như vậy không? Không phải chuyện của mình thì cũng sẽ không đau lòng, bà nhìn đi, hai năm nữa cũng đủ tuổi, nhất định sẽ đăng ký cho nó xuống nông thôn."

Bằng cách đó, không cần phải nghĩ đến việc hôn sự của người kia, còn có thể nhận được phí thu xếp cho những thanh niên có học thức.

Tính toán rất tốt.

"Đàn ông đều là những người mù cả, trong nhà tôi còn nói con dâu thứ hai của nhà ông Phương ăn nói nhẹ nhàng, kêu tôi học hỏi bà ta, nói chuyện dễ nghe chút, tôi làm sao mà học được chứ."

"…"

Đám người thảo luận xôn xao, nhưng âm thanh cũng không phải nhỏ, mọi người đều có thể nghe rõ.

Ban đầu Lý Tú Mai còn có chút sợ hãi, dù sao cũng liên quan đến việc hãm hại con cái của liệt sĩ, nhưng hiện tại đầu sỏ đang có mặt tại hiện trường, bà ta không những không sợ hãi mà còn hất cằm kiêu ngạo: "Các vị lãnh đạo nhìn xem, người này, bà ta tới tìm tôi, nói đứa con gái kia đáng thương đến thế nào, khiến tôi nghe xong cũng cảm thấy đau lòng. Tôi cũng có con gái, suy bụng ta ra bụng người nên lúc này mới gật đầu đồng ý đi nói giúp một câu."

"Hơn nữa tôi đã đưa ra một số ứng viên, trong đó có người lớn kẻ nhỏ nhà Xảo Chi, em trai thứ năm nhà Trường Thuận, bà ta ngại đông ngại tây, cuối cùng mới nói với tôi là nhìn trúng nhà Thường Đại Hà, cũng không phải là do tôi chủ động đề nghị."

Sự thật thế nào thì không ai biết.

Nhưng lúc này Lý Tú Mai biết nên nói như thế nào mới là tốt nhất cho bản thân.

Hai gia đình mà bà ta nhắc đến, không nói nhà trai thế nào, ít nhất họ vẫn còn cả cha lẫn mẹ, lại là người khỏe mạnh, tay chân lành lặn.

So sánh như vậy càng cho thấy nội tâm của Đồng Linh độc ác cỡ nào.

Làm sao Đồng Linh có thể chịu đựng lời buộc tội như vậy, bà ta lập tức phản bác: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm chồng cho Thiện Thiện, là bà nói tiền lương của Thường Đại Hà là tám mươi mấy đồng một tháng, còn dành một nửa cho con trai, mặc dù có chút tàn tật, nhưng nó lại vô cùng ngoan ngoãn. Tôi thấy Thiện Thiện mệnh khổ, nếu có thể gả qua đó thì lập tức có thể làm chủ gia đình, hơn nữa trong tay có tiền, phía trên còn không có mẹ chồng..."