Chương 15

Mà Tôn Lệ Phương dẫn theo Lê Thiện cùng Đồng Linh ngồi trên xe buýt. Tôn Lệ Phương lại độc miệng, suốt dọc đường đi đều mắng chửi thậm tệ người muốn làm mai mối. Lê Thiện cúi đầu ngồi ở bên cạnh, cô giả vờ đáng thương nhưng khóe mắt lại nhìn chằm chằm Đồng Linh, thấy sắc mặt của bà ta tái nhợt, tinh thần không tập trung thì cô chỉ cảm thấy bà ta thật đáng đời.

Xe buýt đi đường vòng, chờ khi bọn họ đến được xưởng sản xuất máy móc thì giám đốc Lưu và Lê Hồng Quân đã gặp mặt cậu cả Trương Trục Nhật của cô.

Lê Thiện xuống xe, từ xa đã nhìn thấy Trương Trục Nhật đứng trước mặt giám đốc Lưu cùng Lê Hồng Quân, trông vẻ mặt rất khó coi, tàn thuốc trong tay suýt đốt cháy ngón tay nhưng ông ấy cũng không hề biết, rõ ràng là đang tức giận.

Nhưng lúc này Lê Thiện cũng không quan tâm đến điều gì khác.

Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, trong lòng cô dâng lên sự chua xót, cô không nhịn được chạy về phía Trương Trục Nhật: "Cậu cả…"

Chương 4: Giằng co

Lần cuối cùng Lê Thiện nhìn thấy Trương Trục Nhật là ở tang lễ của ông ngoại.

Khi đó ông ấy mới mang tro cốt của cô về từ Tân Thành, đầu tiên là đứa bé mình coi như con gái ruột không còn, sau đó là cha già đau buồn qua đời, hai đả kích lớn này đã khiến một người đàn ông hăng hái có tóc mai hoa râm, lưng còng đi, tiều tụy lại già nua.

Mà hiện giờ nhìn qua ông ấy lại trẻ tuổi như vậy, có khí thế như vậy.

Cho dù là tức giận cũng duy trì được phong độ, chỉ có mẩu thuốc sắp đốt đến đầu ngón tay kia làm bại lộ tâm tình của ông ấy.

“Cậu cả ——”

Lê Thiện chạy đến trước mặt Trương Trục Nhật, cô hít hít mũi, đè nén kích động nơi đáy lòng, nhưng vành mắt lại không nhịn được mà đỏ lên.

Nàng không phải là người thích khóc, nhưng bây giờ nhìn tóc Trương Trục Nhật vẫn đen nhánh, lưng vẫn thẳng như cũ thì cô lại không thể nào kìm nén được sự chua xót ở được đáy lòng, vẻ mặt này của cô ở trong mắt Trương Trục Nhật lại thành biểu hiện của đứa bé bị ức hϊếp.

Trương Trục Nhật đã nghe Lưu chủ nhiệm kể qua ngọn nguồn từ, vốn dĩ trong lòng ông ấy đã phẫn nộ, bây giờ lại nhìn thấy cháu gái ngoại đỏ hốc mắt, làm sao mà còn nhịn được, ông ấy lập tức phát hỏa nói: “Chuyện này cần phải điều tra nghiêm túc.”

“Chúng tôi cũng muốn như thế.”

Vẻ mặt giám đốc Lưu nghiêm túc: “Thiện Thiện…”

Ông nhìn thoáng qua Lê Thiện rồi kéo Trương Trục Nhật sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Thân phận của mẹ Lê Thiện đặc biệt, bây giờ bị ức hϊếp như vậy thì trong lòng chúng tôi cũng rất coi trọng, chủ yếu là muốn tìm giám đốc Trương chứng thực một chút, chỉ sợ là người nào đó trong nhà ông tự ý làm chủ chuyện này.