Chương 3: Tôi muốn hôn cô

Tô Lê uống rượu, cảm thấy rầu rĩ không vui, không bao lâu sau ly cocktail đã thấy đáy.

Vốn dĩ tâm trạng của cô không tồi nhưng nhìn nam nữ hỗn loạn trong quán bar, cảm nhận được sự mờ ảo xung quanh, cô không khỏi nhớ tới đêm hôm đó, nhớ tới người đàn ông kia.

Sau đó nghĩ lại, tâm trạng của cô lại càng trầm xuống.

Thật ra đêm hôm đó không xảy ra bất kỳ chuyện gì, ngoài trừ lúc đưa áo choàng tắm đầu ngón tay chạm nhau một chút, hai người cũng không còn tiếp xúc thân thể gì nữa, thậm chí còn không nói thêm mấy lời. Sau khi người đàn ông kia thay quần áo xong thì hai người một người nằm giường, một người nằm sofa bật đèn ngủ, sáng sớm hôm sau người đàn ông đó không đánh thức Tô Lê mà tự mình rời đi.

Nhưng cũng bởi vì chuyện này, bởi vì không xảy ra chuyện gì nên ngược lại càng khiến Tô Lê khó quên đêm hôm đó.

Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ đôi mắt còn sáng hơn đá quý của anh ta, nhớ rõ cảm giác tê dại và nóng bỏng khi đầu ngón tay tiếp xúc với nhau, thậm chí còn nhớ những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc anh ta chảy xuống chảy dọc cơ bụng rồi biến mất trong khăn tắm như thế nào… Sức hấp dẫn của anh ta với cô thật sự quá lớn rồi!

Có lẽ tất cả mọi người đều là đồ ngốc, càng là những thứ không có được thì càng nhớ mãi không quên.

Nhưng điều khiến cô buồn bã chính là dường như người đàn ông kia không hề có du͙© vọиɠ gì với cô, ánh mắt khi anh ta nhìn cô rất bình tĩnh, thậm chí đến cuối cùng hai người cũng không ai giới thiệu về mình!

“Lừa đảo, đã nói là muốn báo đáp cho tôi, tên tôi còn không hỏi thì báo đáp cái gì chứ!”

Tô Lê ủ rũ ghé vào quầy bar, nhỏ giọng thầm thì.

Có điều nghĩ lại thì cũng bình thường, lúc đó là thời khắc nguy hiểm, bị bức ép đến gấp gáp, hứa hẹn những thứ không thể cho, cho nên câu “báo đáp” kia của anh ta chỉ có thể nghe để đó thôi.

Nhưng…

Tuy rằng biết rõ mình bị lừa, Tô Lê vẫn cảm thấy tổn thương. Ở cả hai thế giới, đây là lần đầu tiên Tô Lê gặp được người đàn ông khiến cô rung động, nhưng từ đầu tới cuối bọn họ chỉ có thể gặp nhau đúng một lần đó…

Khi cô còn đang cảm thấy tổn thương, Cung Lê - cô chủ giàu có, người hẹn Tô Lê trở lại từ sản nhảy, đưa tay túm chặt Tô Lê đầy hưng phấn: “Cậu không biết mình nhìn thấy ai đâu, cậu chủ Tần! Là cậu chủ Tần đó!”

Âm thanh trong quán bar quá lớn, Tô Lê hoàn toàn không nghe thấy Cung Lê đang nói cái gì. Cô cũng không có tâm tư hỏi xem rốt cuộc cô ấy muốn nói cái gì. Bây giờ tâm trạng cô không tốt, chỉ muốn về nhà, nhưng mà cái người đang vô cùng kích động kia làm sao để ý đến suy nghĩ của cô chứ, ngay sau đó kéo cô vào trong đám người.

“Rốt cuộc cậu muốn làm…”

Tô Lê vất vả mới đứng vững lại được, đang định trách Cung Lê. nhưng cô còn chưa nói hết câu thì đã bị người đàn ông cách đó không xa hấp dẫn ánh mắt.

Cô thu hồi những lời cô nói trước đó không lâu: bọn họ từ đầu đến cuối chỉ gặp nhau một lần!

Là anh ta, là anh ta đó, chính là cái người đàn ông hoàn mỹ làm trái tim cô nhộn nhạo, thậm chí còn mộng xuân nữa!

Sau đó…

Sau đó, Tô Lê đang kích động giống như bị dội một chậu nước lạnh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Người đàn ông đó rất đẹp trai, không sai; cũng phù hợp với hình tượng trong lòng cô, cũng không sai; nhưng… hình tượng trong lòng Tô Lê không bao gồm chuyện đào hoa, tuy rằng anh ta trái ôm phải ấp nhìn rất quyến rũ.

Đương nhiên, Tô Lê đang chìm đắm trong sắc đẹp không để ý nhiều được như vậy, dù sao cũng không phải là đi tìm chồng, bên nhau vui vẻ cũng có thể mà, dù sao anh ta đẹp trai như vậy, dáng người đẹp như thế, tiền cũng… Khụ khụ, nhưng điều quan trọng nhất là, hình như anh ta thật sự vô cảm với cô.

Bởi vì thế mà anh ta lại làm như không nhìn thấy cô!

Đúng là có rất nhiều người, chung quanh đều là mỹ nữ trang điểm lộng lẫy cũng không sai, nhưng cô bây giờ đang đứng ở hàng đầu tiên mà, cách sofa của anh ta còn chưa đến một cánh tay. Thậm chí anh ta đã nhìn thấy cô rồi, hơn nữa cô còn nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của anh ta dừng lên trên người mình một lúc, thế mà anh ta lại… thế mà lại làm như không nhìn thấy cô, rời mắt đi, ngay cả cái gật đầu với chạm mắt cũng không có.

Đây vô cùng rõ ràng là không thèm nhìn, ngay cả cái cớ để lừa gạt mình Tô Lê cũng không tìm được.

Tô Lê thở dài một hơi, dường như muốn thở hết ra những cảm xúc tiêu cực của mình, rồi cô xoay người rời khỏi đám đông, không quay đầu lại một lần.

Cô không phải kiểu người vì tình yêu mà khom lưng khuỵu gối, đánh mất chính mình, ngược lại cô vô cùng kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức cho dù là hoàn cảnh khó khăn nhất cô cũng không chịu cúi đầu sợ hãi. Cô là người như vậy thì sao phải cúi đầu chỉ vì một người đàn ông vừa gặp đã yêu?

Nếu anh ta không để ý đến cô, vậy thì cô cũng không để ý đến anh ta, coi như chưa từng gặp nhau là được.

Tô Lê đang rời đi lại không biết có một ánh mắt gắt gao nhìn theo mình.



Tô Lê lấy điện thoại trong túi xách, nhắn tin cho Cung Lê nói mình muốn về nhà, trên đường đi cô còn trả lời tin nhắn của ba mình, hoàn toàn tập trung vào điện thoại nên không chú ý tới một người đàn ông xuất hiện cách đó không xa.

Vào lúc hai người sắp lướt qua vai nhau, người đàn ông kia đột nhiên vươn tay giữ eo Tô Lê, xoay người một cái, đặt Tô Lê lên tường, một động tác kabedon vô cùng đẹp mắt.

“Anh bị điên… Anh! Là anh?”

Tô Lê trợn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông vừa rồi còn không nhìn cô lúc này không những xuất hiện trước mặt, lại còn kabedon chính mình.

Ánh mắt thâm thúy của anh nhìn cô không chớp mắt, nói: “Tôi đến báo đáp cô, cô muốn làm gì?”

“Không cần.” Tô Lê lơ đễnh bĩu môi. Bây giờ biết báo đáp rồi, sao trước đó không hỏi tên cô đi. Cô hơi ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông đó: “Anh không có việc gì khác chứ, nếu không có thì có thể buông tôi ra rồi.”

Người đàn ông mãi không lên tiếng, Tô Lê dần mất kiên nhẫn, tính toán muốn đẩy anh ta… Đẩy… ừm, chui ra từ dưới cánh tay anh ta, sau đó vừa mới đi được một bước đã bị anh ta kéo lại. Cô còn chưa kịp tức giận, người đàn ông đã ôm lấy cô, mặt cô vùi vào trong l*иg ngực rắn chắc mà đàn hồi của anh ta, trong khoang mũi đều là mùi thuốc lá trên người anh ta.

Đây, đây…

Lửa giận trong lòng Tô Lê biến mất sạch sẽ.

Không phải quân ta không giỏi mà là sức công kích của quân địch quá mãnh liệt!

Không ai biết thứ mãnh liệt hơn còn ở phía sau.

Người đàn ông thấp giọng hỏi bên tai cô: “Cô muốn tôi báo đáp cô như thế nào?”

Hừ, cô muốn nhiều lắm, muốn như này muốn như kia… Khụ khụ khụ!

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh hơi khàn khàn, trong không gian quán bar còn hơi gợi cảm. Suy nghĩ vốn dĩ không thuần khiết lắm trong đầu Tô Lê đột nhiên lại đen tối hơn nhiều, nếu không còn một tia lý trí cuối cùng, chỉ sợ cô sẽ nói ra những suy nghĩ đó mất.

Tô Lê ngẩng đầu, từ chối anh một lần nữa: “Tôi, tôi không cần.”

Trong tưởng tượng của chính mình, Tô Lê lúc này hẳn là đang nghiêm túc, lời nói kiên định nhưng thực tế thì trên mặt là màu đỏ lựng xinh đẹp, trong mắt toàn là ánh nước, giọng nói cũng mềm mại, không có chút thuyết phục nào, nhìn qua rất dễ bắt nạt.

Ừm, anh cũng rất muốn bắt nạt cô một chút.

Không đúng, không chỉ một chút, là nhiều chút.

“Cô đang giận, đang giận tôi sao? Vậy cô có bằng lòng nghe tôi giải thích không?”

Cảm nhận được cái gật đầu nhẹ của Tô Lê, người đàn ông cẩn thận giải thích vì sao ngày hôm đó rời đi mà không nói lời tạm biệt và vì sao hôm nay làm như không nhìn thấy cô, xét đến cùng là không muốn kéo cô vào rắc rối của anh, nhưng đồng thời cũng có một chút tính toán của anh…

Không giống như Tô Lê đoán chính là thật ra anh ta cũng giống như Tô Lê, cô cũng rất hấp dẫn, chẳng qua anh ép nó xuống, Tô Lê không nhìn ra cũng là bình thường. Đối với anh, Tô Lê có sức hấp dẫn rất lớn. Đối với những người có lực khống chế mạnh mẽ như anh, cái cảm giác không thể kiểm soát bản thân rất khó chịu, cho nên anh mới chọn trốn tránh theo bản năng.

Chuyện này quá kỳ lạ đi, hai người mới chỉ gặp nhau một lần, lại còn là gặp nhau dưới tình huống vô cùng gay go, nhưng dù như thế cũng không thể ngăn được hai chữ “duyên phận”. Bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, loại tình cảm này tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, khoảnh khắc bên nhau ngắn ngủi đã khiến người Ta khắc sâu khó quên.

Giống như Tô Lê không thể quên anh, anh cũng không thể quên đêm đó, thậm chí còn mộng xuân vài lần vì một mảnh trắng nõn đêm đó anh thấy.

Nếu không gặp lại Tô Lê, hoặc là rất lâu sau mới gặp lại, thời gian dài có thể làm nhạt mờ đi, có lẽ anh sẽ không xúc động như hôm nay. Nhưng duyên phận lại kỳ diệu như vậy, mới qua vài ngày bọn họ đã gặp nhau, lại còn gặp nhau ở địa điểm đặc biệt là quán bar khiến người ta không xúc động một chút cũng không được.

Nhất là vào giây phút cô xoay người rời đi kia, suy nghĩ phải đi tìm cô tràn ngập trong đầu anh.

Đồng thời anh cũng có dự cảm, nếu anh cứ bỏ lỡ cô như vậy, sau này anh nhất định sẽ hối hận.

Thế nên anh thuận theo suy nghĩ trong tim mình, đi tìm cô.

Giải thích xong, hai người lúc này không biết nên nói gì, xấu hổ nhìn nhau. Dù sao trước đây bọn họ mới gặp nhau một lần, hoàn toàn xa lạ, dưới tình huống như vậy thì có bao nhiêu đề tài được chứ.

Tiếng bước chân hỗn loạn phá vỡ không khí xấu hố này, một người đàn ông lắc lư đi về phía bọn họ.

Tô Lê và người đàn ông nhíu mày khó chịu, không phải vì mùi rượu đập vào mặt mà là bởi vì ánh mắt anh ta nhìn Tô Lê.

Ánh mắt da^ʍ tà rất rõ ràng.

Bởi vì đến quán bar cho nên Tô Lê mặc hơi gợi cảm, nhưng cũng chỉ hơi gợi cảm mà thôi. Nhưng ai bảo dáng người cô đẹp vô cùng, ngực lớn, eo nhỏ, chân dài, quần áo chỉ có ba phần khêu gợi cũng được cô mặc thành mười phần gợi cảm. Hơn nữa một người đẹp như hoa như ngọc sao lại không gây chú ý được chứ?

Tô Lê bị anh ta nhìn thì vô cùng khó chịu, né tránh vào góc tường theo bản năng,mà người đàn ông cũng dùng thân mình che khuất cô, hai người phối hợp với nhau chặn được hoàn toàn ánh mắt kia.

Trong mắt người đàn ông say rượu đó lúc này chỉ có Tô Lê, sau khi bị ngăn thì còn muốn tới gần Tô Lê. Lúc này, anh hoàn toàn bị chọc giận, ánh mắt lạnh như băng, gầm nhẹ:”Cút!”

Người đàn ông đang say bị dọa đến mức tỉnh ra vài phần. Lúc này anh ta mới chú ý tới nơi này còn có một người đàn ông khác, lại là một người đàn ông cao hơn, cường tráng hơn anh ta. Trong lòng anh ta dâng lên chút sợ hãi, không dám nói câu nào, lập tức xoay người chạy đi.

Thấy người đàn ông đó đi khuất hẳn, Tô Lê mới ló đầu ra. Cô kéo kéo áo của anh, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Người đàn ông xoay người nhìn cô, đột nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng lưu manh: “Tôi vừa giúp cô, liệu có báo đáp không?”

Tô Lê trừng mắt: “Tôi không tìm anh đòi báo đáp, anh cũng không ngại đòi tôi trả ơn anh?”

Vẻ mặt của anh vô cùng hợp tình hợp lý: “Tôi muốn báo đáp cô nhưng chính cô không cần cho nên lần trước cô giúp tôi coi như xong. Vừa rồi tôi giúp cô, tại sao lại không đòi trả ơn chứ?”

Tô Lê bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc, miệng mở ra thành hình chữ “O”.

Anh ta, anh ta cũng quá không biết xấu hổ đi?

Người đàn ông cúi đầu, khoảng cách giữa chóp mũi hai người rất gần. Giống như sợ dọa sợ Tô Lê, giọng nói của anh vô cùng mềm mại.

“Tôi muốn báo đáp rất đơn giản, tôi muốn hôn cô.”

“Có thể chứ?”