Chương 8: Một lần đánh cược nhỏ

Khi một người đàn ông đẹp trai ăn nói khép nép cầu xin người khác, người được cầu xin thật sự rất khó không mềm lòng, càng đừng nói đến Tô Lê là người mê trai từ trong xương cốt, rõ ràng một loạt lời nói cự tuyệt đã chạy tới bên miệng rồi nhưng lại bị cổ họng chặn lại, làm thế nào cũng không nói ra được.

Con mèo nhỏ mềm lòng dễ bị lừa đã bước một chân vào bẫy.

Tần Kiêu khép mi, giấu đi sự tính toán trong mắt. Anh tiếp tục nói: “Tô Lê, không bằng chúng ta đánh cược đi.”

Tô Lê lập tức nhìn anh, nói: “Cái gì?”

Tần Kiêu nói: “Một tháng, thời gian là một tháng. Nếu bên nhau một tháng mà thật sự không thích hợp thì chúng ta chia tay.”

Tô Lê không cảm thấy đây là một ý kiến hay, định mở miệng từ chối. Nhưng anh đã đoán trước được, bàn tay đang vuốt ve mặt của cô lập tức che miệng cô lại.

Vẻ mặt Tần Kiêu nghiêm túc, anh nói: “Tôi không phải là người tốt, để đạt được mục đích thì sẽ không từ thủ đoạn. Hoặc em chọn đánh cược với tôi, hoặc em chọn tiếp tục bị tôi dây dưa.”

Tô Lê trừng mắt, tức giận mắng: “Anh khốn kiếp!”

Cô quên mất miệng mình còn đang bị bịt lại, tiếng tức giận mắng người kia nghe không rõ, không có chút khí thế nào, ngược lại còn khiến người ta có cảm giác hoạt bát, đáng yêu.

Tần Kiêu không nhịn được, cười cười, hôn lên má của cô: “Đúng, tôi khốn kiếp!”

Tô Lê càng tức giận.



Cuối cùng Tô Lê chỉ có thể lựa chọn đánh cược với anh một phen, bởi vì Tần Kiêu nhìn có vẻ cũng không giống như đang nói giỡn, nếu cô không đồng ý có thể anh thật sự sẽ vẫn dây dưa không ngớt.

Còn một chuyện nữa chính là, đàn ông đều là đồ ngốc, không có được mới nhớ mãi không quên.

Biết đâu mấy lần cô từ chối kia đã khiến anh càng quyết tâm hơn, có khi cô nghe lời thì anh sẽ hoàn toàn mất hứng thú. Hơn nữa nữ chính cũng sắp xuất hiện rồi, nói không chừng chưa đến một tháng anh sẽ ở bên nữ chính như trong kịch bản, cô chỉ cần yên lặng đợi là được.

Tuy là như vậy nhưng Tô Lê vẫn cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Cô dùng sức cắn môi, cố gắng bỏ qua sự không thoải mái này, nói: “Chỉ một tháng đúng không?”

Tần Kiêu nói: “Bên nhau dưới danh nghĩa người yêu trong một tháng.”

Trong bẫy đặt một con cá khô nhỏ có giấu thuốc mê, mèo nhỏ sẽ ăn chứ?

Tô Lê cảm thấy có gì đó không đúng nhưng dưới sự công kích liên tục của người đàn ông, trong lòng cô chỉ còn hai chữ “một tháng”, cô chỉ nghĩ là quyết định nhanh thì giải thoát nhanh, vì thế…

“Nếu sau một tháng tôi vẫn cảm thấy không thích hợp, anh không thể tiếp tục dây dưa với tôi như vậy nữa.”

“Tôi có thể viết giấy cam kết để chứng minh với em.”

“Được, một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

Mèo nhỏ ngốc nghếch không hề cảnh giác mà ăn luôn con cá khô nhỏ, ngây thơ chui đầu vào trong rọ. Thợ săn đứng xa nhìn trộm đã lâu nở một nụ cười, anh sẽ không để mèo nhỏ chạy mất nữa.



Sau khi lấy được giấy cam đoan, Tô Lê không kịp thở ra một hơi đã không đề phòng gì mà đã bị người túm tay đẩy vào sofa, thân hình cao lớn cường tráng hoàn toàn phủ lên người cô. Tô Lê còn chưa phản ứng lại có chuyện gì đã bị hôn, môi lưỡi không thuộc về cô kia còn có ý đồ xâm chiếm nhiều lãnh địa hơn.

Tô Lê lấy lại tinh thần, tức giận quát lên: “Khốn kiếp, anh gạt tôi!”

Tần Kiêu cười vô cùng gian manh: “Cục cưng, anh nói bên nhau một tháng với danh nghĩa người yêu, em cũng đáp ứng rồi còn gì? Bây giờ anh là bạn trai của em, bạn trai không thể hôn bạn gái sao?”

“Không thể!” Tô Lê cực kỳ tức giận, chỉnh trang lại khuôn mặt đỏ rực của mình, nhưng mà dáng vẻ này của cô lại càng đẹp khiến người đàn ông liên tục hôn xuống. Chân tay cô bị anh khống chế nên chỉ có thể lắc đầu trốn tránh: “Anh, anh không được như vậy, không thể chưa có sự đồng ý của tôi đã, đã…”

Càng nói, Tô Lê lại càng cảm thấy ấm ức, trong giọng nói ẩn chứa tia nức nở, dọa Tần Kiêu lập tức dừng lại.

Anh nâng mặt cô, nghiêm túc thành khẩn nhìn cô, nói: “Cục cưng, anh xin lỗi, anh sai rồi.”

Tô Lê cắn môi: “Người yêu nên tôn trọng lẫn nhau.”

Tần Kiêu lập tức gật đầu.

Tô Lê lại nói: “Không có sự đồng ý của tôi, anh không được tùy tiện hôn tôi, đυ.ng vào tôi, còn có…”

Nhưng Tần Kiêu lắc đầu: “Cục cưng, như vậy thì không được, chỉ cần em ở bên cạnh thì anh không nhịn được.”

Anh cảm thấy anh đã mắc chứng khát khao tiếp xúc da thịt, chỉ biết giải tỏa chứng khao khát tiếp xúc đó với cô, cho nên làm sao mà anh có thể không hôn cô, không chạm vào người cô, không…

Tần Kiêu tiến về phía trước, trong mắt chỉ sót lại hình ảnh của Tô Lê: “Anh muốn hôn em.”

Tô Lê muốn cự tuyệt theo bản năng nhưng lập tức nghĩ tới chuyện “Đàn ông đều là đồ ngốc, không có được mới nhớ mãi không quên”, bây giờ cô càng phản kháng thì anh lại càng muốn có được cô, còn không bằng… còn không bằng thuận theo anh.

Khi đang thuyết phục mình như vậy, đáy lòng cô đồng thời còn có âm thanh loáng thoáng…

Thật ra mày cũng không muốn cự tuyệt anh ta mà…

Tô Lê bối rối nhắm mắt lại: “Về sau anh muốn… phải được tôi đồng ý mới được.”

“Được.”

Tô Lê đang nhắm mắt nên không phát hiện Tần Kiêu đang cười vì đạt được mục đích.



“Ừm…”

Đã có lần đầu tiên thì chắc chắn còn có thể có lần thứ hai, lần thứ ba… Tô Lê bị hôn đến lần thứ sáu đã hoàn toàn không phản kháng nữa, thậm chí còn hơi hưởng thụ.

Cô không nhận ra giới hạn mà cô vẽ ra đang bị anh xóa đi từng chút một.

Không biết qua bao lâu, lần thứ sáu hôn sâu cuối cùng cũng kết thúc.

Anh hơi lùi lại, thở dốc, vào khoảnh khắc tách ra kia, trong mắt anh là du͙© vọиɠ nồng đậm nhưng anh kiềm chế rất nhanh. Anh vươn tay lau ẩm ướt bên môi Tô Lê, ngón tay lại lưu luyến không rời trên môi cô.

Anh ngụy trang rất tốt, Tô Lê hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm, cô còn nghĩ chỉ là một cái hôn bình thường. Sau khi kết thúc thì cô đẩy tay anh ra: “Đứng lên, tôi phải đi chuẩn bị cơm trưa rồi.”

Liếc nhìn thời gian, bất tri bất giác đã mười một giờ bốn mươi rồi. Sáng hôm nay có thể nói hoàn toàn lãng phí, không làm được việc nghiêm túc gì.

Có điều Tần Kiêu cũng không cảm thấy đây là lãng phí thời gian. Trên thực tế, chỉ cần cô gật đầu, thậm chí anh có thể không làm gì, chỉ dây dưa với cô. Anh yên lặng ôm chặt hơn một chút, không cho cô chạy trốn: “Không phải lo, chút nữa sẽ có người đưa đồ ăn tới.”

Tô Lê nắm tay đấm anh: “Có người đưa tới mà anh vẫn bảo tôi phụ trách ba bữa một ngày!”

Trợ lý cô đây hoàn toàn không có đất dụng võ mà!

Tần Kiêu để mặc cô đánh mình: “Em phụ trách ăn cùng anh.”

Tô Lê trừng anh, ánh mắt phân rõ công tư sáng rực, giống như đá quý rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Ánh mắt Tần Kiêu tối lại, yết hầu lên xuống, giọng nói cũng trở nên hơi khàn khàn: “Một lúc nữa mới đến giờ đưa cơm tới.”

“Cho, cho nên?”

Dựa vào gần như vậy, đương nhiên cô có thể nhận ra biến hóa trên cơ thể của đối phương. Hình như cô cũng bị cuốn vào nên thân thể cô cũng xảy ra chút biến hóa, cô nhất thời hơi thẹn thùng, còn hơi sợ hãi và chờ đợi chuyện sắp xảy ra. Suy nghĩ mâu thuẫn như vậy, Tô Lê hoàn toàn không nghĩ tới còn có lựa chọn trốn tránh.

Thật đáng mừng, cố gắng của Tần Kiêu không có uổng phí.

“... Để anh ôm một chút.”

“... Được.”

Sau khi đấu tranh và do dự, người đàn ông nói ra một câu như vậy, Tô Lê cũng không biết là thất vọng hay nhẹ nhõm. Cô chủ động vươn tay ôm lấy anh, im lặng nghe anh thở dốc.

Tần Kiêu biết lúc này anh quá đáng một chút thì cô cũng sẽ không từ chối anh, nhưng anh không muốn làm như vậy. Tuy bọn họ cái gì cũng làm rồi nhưng anh không muốn để Tô Lê nghĩ anh chỉ ham thích thân thể cô. Thực tế anh rất tham lam, anh muốn nhiều hơn, anh muốn quen nhau nghiêm túc lâu dài, thậm chí muốn tiến tới hôn nhân, anh muốn cơ thể của cô, cũng muốn trái tim của cô.

Đương nhiên còn một điểm nữa, anh muốn khơi mào du͙© vọиɠ của cô, du͙© vọиɠ muốn anh, khao khát anh.

Chuyện này thì làm thế nào? Rất đơn giản, bỏ đói cô.

Có thể cho cô ăn chút điểm tâm lót dạ, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng để cô ăn một bữa tiệc lớn như vậy.

...

Ngày thứ năm đi làm, cuối cùng cấp trên của Tô Lê cũng muốn tới công ty làm việc.

“Ánh mắt đó của em có ý gì?”

“... Ánh mắt kinh ngạc ngoài ý muốn.”

Tần Kiêu bất đắc dĩ buông lỏng tay: “Anh cũng không muốn đến công ty, nhưng có người ngồi không yên bắt anh đến, anh cũng không có cách nào.”

Nếu không phải bất thường, Tần Thịnh chỉ ước anh cách công ty xa một chút, không cần đi vào công ty lấy một bước.

“Ngồi không yên? Vì sao ngồi không yên?” Tô Lê khó hiểu.

Tần Kiêu nói: “Cô chủ Tô thị ở chung với anh lâu như vậy, sao ông ta có thể ngồi im? Có lẽ bây giờ ông ta sợ nhất chính là ngày nào đó chúng ta quyết định muốn kết hôn.”

Tô Lê thấu hiểu gật đầu, có điều sau khi nghe được nửa câu sau vẫn không nhịn được mà phản bác một câu: “Giữa hai chúng ta chỉ là đánh cược, làm sao mà đột nhiên quyết định kết hôn được.”

Ngón tay đang sửa cổ áo của Tần Kiêu dừng lại một chút, sau đó cười không chút để ý: “Ừ, không có khả năng kết hôn.”

“Đợi chút, cà vạt của anh bị lệch rồi.” Lúc nói vậy, Tô Lê cũng đã đưa tay chỉnh lại cho anh, dáng vẻ còn thật sự mang theo thân thiết cô không tự ý thức được, không hề giống trợ lý một chút nào.

Khóe môi Tần Kiêu hơi cong lên, trong lòng lặp lại câu vừa nói, chỉ là lần này câu trần thuật biến thành câu nghi vấn.

Kết hôn, không có khả năng sao?

Quan hệ của bọn họ ngoại trừ ngày đầu tiên có quá gần gũi thì mấy ngày sau ở chung cũng được coi là hòa hợp. Trong đây ẩn sâu công sức của Tần Kiêu, anh nắm chắc mức độ, không gần gũi quá khiến Tô Lê phản cảm, cũng không quá xa cách để không có cảm giác như đang yêu nhau.

Quan trọng nhất là Tô Lê hoàn toàn không có nhận ra phòng tuyến của cô đang bị mài mòn từng chút một.

Tần Kiêu ngả ngớn nắm lấy cằm Tô Lê, cười xấu xa: “Anh cảm thấy lúc này nên thưởng bạn gái vừa xinh đẹp vừa hiền lành của mình một nụ hôn.”

Tô Lê liếc mắt một cái đầy dễ thương: “Tôi nghĩ bạn gái của anh không cần nụ hôn này… Ưm…”

Nụ hôn đột nhiên này khiến cô có hơi tức giận, hai tay nhỏ nắm lại đánh vào ngực của anh. Nhưng theo nụ hôn, nắm tay nhỏ dần mất lực, cuối cùng ngón tay thả ra, sửa thành ôm lên cổ anh…

....

Đánh cược một tháng này còn bao gồm phải phối hợp với ngụy trang của anh, vì thế nên khi tới công ty, Tô Lê không thể không thể không giả vở vô cùng thắm thiết với Tần Kiêu.

Tô Lê: “...”

Trời ạ, thế này còn không bằng bị anh ta đυ.ng chạm ở nhà!

Đúng lúc đó, một cô gái trong sáng động lòng người đi tới ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc.