Edit: Trầm Miên
Ở một bên khác, khi trở về phủ thành chủ, chuyện thứ nhất mà Tô Diệp làm là dẫn theo váy vội vàng đi đến phòng của Tô Nhược Nhược.
Nàng đẩy cửa ra, bởi vì cảm xúc có chút phập phồng nên dùng lực có chút lớn, cửa phòng lập tức bùm một tiếng, nện xuống đất.
Tô Nhược Nhược đang ngủ trên giường lập tức mở mắt.
Người trên giường chống đỡ thân mình, đôi mắt nhìn Tô Diệp đầy oán hận và cảnh giác.
Cây trâm hình hoa lan trên đầu sắp rơi xuống vì sự tức giận của chủ nhân nó.
“Tô Diệp, ngươi muốn làm gì?”
Tô Diệp nhìn cửa phòng vỡ nát rồi lại nhìn Tô Nhược Nhược đang suy yếu trên giường, lời nói đến bên miệng lại dừng lại.
Tô Nhược Nhược cười lạnh một tiếng
"Đánh ta một trận còn chưa đủ, ngươi còn muốn thế nào? Ngươi ỷ vào thân thế của phụ thân, làm xằng làm bậy nhiều năm như vậy. Tô Diệp, ngươi không sợ báo ứng sao!"
Tô Diệp nghe được mấy chữ báo ứng, mí mắt giật giật. Lập tức nhớ tới kết cục của mình, bị đào đan, quất thi thể.
Tô Diệp nghĩ như vậy, nàng đi đến mép giường của Tô Nhược Nhược.
Nhìn thấy Tô Diệp đến gần, ánh mắt Tô Nhược Nhược ngày càng cảnh giác.
Nàng đứng ở bên giường, mở miệng, "Người đâu."
Vài nha hoàn lập tức đi vào
“Thiếu thành chủ.”
Sắc mặt Tô Nhược Nhược tái nhợt, lùi về sâu bên trong một chút, "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Tô Diệp nhìn nàng, trên mặt lộ ra tươi cười, "Nghe nói tỷ rất muốn đi Thần Để Điện."
Nàng cố gắng biểu hiện tốt nhất có thể. Nhưng mà thanh danh của Tô Diệp thật sự rất xấu.
Kiêu ngạo, ương ngạnh, làm xằng làm bậy, tất cả đều khiến người khác khắc sâu.
Bây giờ Tô Diệp đột nhiên cười như vậy, chỉ khiến cho người ta căng thẳng, càng thêm cảnh giác.
“Ngươi có ý gì?”
Tô Diệp ngồi xuống cạnh giường, cả người quần áo thêu lụa rơi xuống người Tô Nhược Nhược đang suy yếu trên giường tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Nàng chậm rãi móc từ trong người một thiệp mời từ Thần Để Điện, đưa tới trước mặt Tô Nhược Nhược.
"Muội biết nguyện vọng của tỷ là phụng dưỡng Thần Để Điện nên cố ý lấy đến thứ này. Tỷ muốn đi không?"
Thần Để Điện, ở phía đông của đại lục Vạn Cổ, nghe đồn từng có vết tích của thần rơi xuống chỗ đó.
Kết quả sự tồn tại của Thần Để Điện trở lên thần bí nhất đại lục, thành nơi mà ai ai cũng muốn đến.
Nghe nói chỉ có nhân tài tâm địa thành kính mới có thể thông qua thí luyện của Thần Đế Điện.
Thời điểm Tô Nhược Nhược nhìn thấy thiệp mời kia, ánh mắt sáng lên, buột miệng thốt ra, "Ngươi cho ta?"
Tô Diệp gật đầu, “Ta không học vấn không nghề nghiệp, nghĩ đến không thể nào lọt vào mắt của thần được. Tỷ tỷ ưu tú như vậy, chỉ có chỗ đó mới có thể xứng đôi với tỷ tỷ."
Đại khái do quá khát vọng với nơi thần bí kia, cho nên khi Tô Nhược Nhược nhìn về phía Tô Diệp, sự chán ghét trong mắt đã giảm chút, thậm chí còn duỗi tay muốn nhận lấy thiệp mời, cẩn thận đánh giá xem là thật hay giả.
Chờ sau khi nàng xác nhận đây là thật, Tô Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn Tô Diệp, nửa cảnh giác nửa nghi hoặc, "Ngươi sẽ tốt thế à?"
Tô Diệp cười cười, “Tỷ tỷ không cần cái này?”
Nàng vừa nói vừa duỗi tay muốn lấy lại thiệp mời.
Tô Nhược Nhược lập tức ôm thiệp mời vào trong ngực, buột miệng thốt ra, "Muốn!"
Nghe thấy Tô Nhược Nhược nói như vậy, Tô Diệp gật đầu, hướng về phía cửa lên tiếng, "Người đâu, thay quần áo cho tỷ tỷ."
Nói xong, ý cười trên mặt Tô Diệp thu lại, xoay người đi ra cửa phòng.
Nàng vốn muốn ở chung thật tốt với Tô Nhược Nhược. Thời gian ba tháng, cố gắng ở chung, có lẽ có thể khiến Tô Nhược Nhược hồi tâm chuyển ý, sau đó sẽ không bị đào đan, quất thi thể.