Chương 8: Đóng gói mang đi

Edit: Trầm Miên

Không biết hắn đang suy nghĩ gì, tầm mắt như có như không đảo qua gương mặt của Tô Diệp.

Tô Diệp quay đầu, liếc hắn một cái.

Sau đó nàng duỗi tay, thật cẩn thận rút tay áo của mình ra khỏi tay của hắn.

Nàng sợ mình dùng sức quá lớn sẽ làm hắn bị thương.

Nàng cố gắng duy trì tươi cười trên mặt, "Thời gian không còn sớm, ta thật sự phải đi."

Những lời này nàng đã nói ba lần, nhưng không nghe thấy hắn nói gì thì nàng cũng không dám dời đi.

Hắn đứng ở đó, không nói lời nào.

Mí mắt run lên, đôi mắt phượng quét qua gương mặt của nàng.

Tầm mắt kia, bộ dáng kia giống như nàng sắp vứt bỏ hắn.

Tô Diệp bắt đầu có chút hối hận vì mình đã viết ra hắn đẹp như vậy.

Điều này rất dễ làm cho người khác hạ thấp cảnh giác.

Một hồi lâu, nàng nghe thấy hắn nói một câu đầy ẩn ý, "Tại sao còn chưa đi?"

Tô Diệp nghe thấy hắn nói chuyện, vội vàng trả lời, "Bây giờ đi."

Nói xong nàng vội càng chạy về hướng đông.

Bộ dạng của nàng giống như có thứ gì đó đang đuổi theo ở phía sau.

Ở giữa khu rừng chỉ còn lại một người nam nhân ốm yếu đang đứng dưới sắc trời mờ tối, bộ dáng tuấn mỹ, giống như không để ý chút thì sẽ bị bóng tối cắn nuốt.

Hồi lâu sau, nam nhân khẽ cười.

Tiếng cười kia càng thêm mê hoặc người.

Tô Diệp rời đi không bao lâu thì mấy chục người mặc áo đen xuất hiện.

Một đám người này toàn thân đều tỏa ra sát khí, vừa nhìn liền biết là do chém gϊếŧ nhiều mới có.

Chỉ là những người này quỳ xuống trước mặt người nam nhân ốm yếu không chịu được một kích kia.

“Thuộc hạ tới muộn, mong môn chủ tha tội!"

Thanh âm chỉnh tề, giọng nói vang lên sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Tất cả đều thật cẩn thận, giống như rất sợ vị chủ nhân kia.

Nửa ngày sau, một tiếng cười khẽ vang lên.

Một đám càng sợ tới mức hít sâu một hơi, không dám có động tĩnh gì.

Hồi lâu sau Túc Khuynh chậm rãi mở miệng, "Ta đáng sợ như vậy à?"

Hắn nói xong, xung quanh càng yên lặng.

Cảm giác như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Con ngươi hẹp dài nhiễm màu sắc đen nhanh, tùy ý đảo qua người nam nhân mặc áo xanh đang nửa quỳ dưới đất.

"Phi Thần, ngươi nói xem?"

Nam tử bị hỏi chuyên từ trên mặt đất đứng dậy.

Phi Thần đi theo Túc Khuynh đã lâu rồi, không sợ hãi bằng những người khác.

Nam tử kia đi đến bên cạnh Túc Khuynh, cúi đầu mở miệng, "Bẩm môn chủ, ngài không đáng sợ."

Nhưng mà hắn nói xong câu này, xung quanh lại càng thêm yên tĩnh.

Phi Thần và Túc Khuynh bảo trì một khoảng cách, không bởi vì thân thể của hắn không tốt mà duỗi tay đi nâng.

Môn chủ của bọn họ, thân thể mặc dù ốm yếu nhưng lại chán ghét người khác chạm vào.

Vô cùng bắt bẻ, nhiều quy củ và cũng khó chiều.

Hắn mở miệng

“Môn chủ, nên trở về.”

Thời điểm hắn nói lời này, đôi mắt liếc nhìn Túc Khuynh, trong đó hiện lên chút phiền muộn.

Một nơi như này không thích hợp để môn chủ dưỡng bệnh.

Lần này Túc Khuynh trả lời, sau đó hắn đi đến cỗ kiệu phía sau đám người áo đen.

Nhìn cỗ kiệu này, không những người gánh kiệu đều là võ tu giả cấp tứ giai, mà chất liệu làm thành kiệu lại là tinh thạch cấp ngũ giai, thứ mà người tu luyện đều liều mạng đoạt.

Đến chỗ hắn thế nhưng làm thành một cái kiệu để phòng hộ, thật sự, thật sự vô cùng xa hoa và lãng phí.

Thái dương tắt, đoàn người biến ở sâu bên trong rừng rậm, không còn nhìn thấy bóng dáng.