Edit: Trầm Miên
Nàng nâng lên hai tay, định kéo bộ quần áo từ trên đầu xuống.
Kết quả vừa mới cử động, một vật thể nặng đột nhiên rơi vào trong lòng nàng.
Bởi vì do bộ quần áo che mắt, nàng chỉ cảm nhận được cảm giác mềm ấm.
Nàng theo bản năng chống cánh tay, đỡ được vật thể kia.
Sau đó quần áo trên mặt nàng bị người ta kéo xuống.
Bây giờ nàng mới biết được bản thân đỡ được là một người nam nhân.
Là một người.... nên hình dung như nào?
Xinh đẹp? Yêu diễm?
Những từ này là hình dung nữ nhân.
Nhưng trong mắt của nàng, đối với người trong ngực này lại vô cùng thích hợp.
Nam nhân cứ thế dựa vào trong lòng nàng, một đôi mắt phượng nhắm lại, lông mi đen nhánh run rẩy, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn.
Làn da trắng nõn như bị bệnh, cố tình đôi môi mỏng lại đỏ thắm như được bôi một tầng máu.
Một người nam nhân lớn lên xinh đẹp như vậy, khóe mắt của hắn còn được khắc một đóa hoa bỉ ngạn, nở rộ đầy quyến rũ.
Kết hợp với khuôn mặt có chút ốm yếu này, thật khiến người khác cảm thấy hít thở không thông.
Sau đó nàng nghe thấy người nam nhân trong lòng ho nhẹ một tiếng.
"Ngươi đã cứu ta."
Yết hầu lên xuống, những lời nói ra rất chậm rãi.
Hắn chỉ mặc áo trắng bên trong, còn áo ngoài.... đã rơi xuống người Tô Diệp.
Cùng với tiếng ho nhẹ thì sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch.
Người nam nhân này nói chuyện, đôi mắt nâng lên, nhìn thẳng vào nàng.
Lời nói đến bên miệng của hắn rồi lại dừng lại, giống như bề ngoài của hắn, vô cùng yếu ớt.
Hắn vừa ngửi thấy một mùi hương thoảng qua.
Mùi hương này không phải là mùi son phấn khiến người khác chán ghét, mà là một loại mùi hương thơm ngọt đầy mê người.
Hiện tại hắn ngẩng đầu, mùi hương càng trở nên nồng đậm.
Hắn theo mùi hương đó, thò lại gần.
Sau đó liền bò đến trên cổ của Tô Diệp.
Mũi của hắn để ở trên cổ của nàng, môi đỏ thắm như đóa thược dược dán lên da thịt trắng nõn kia.
Hắn lẩm bẩm, "Ngươi thơm quá."
Đi theo tiếng nói chuyện của hắn là hơi thở nóng rực phả lên cổ của nàng.
Tô Diệp cảm nhận được một trận tê dại, lậo tức chỗ đó nổi lên màu hồng phấn.
Tô Diệp có chút giật mình, thả người trên tay xuống.
Nhưng người này còn câu lấy cổ của nàng, không chịu thả ra.
Thậm chí toàn bộ thân thể đều đè trên người nàng.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng người này lại hành động có chút thân thiết.
Nàng duỗi tay, ấn bờ vai của hắn, đẩy hắn ra xa một chút.
Tô Diệp đã thu lại sức lực của mình, nhưng mới đẩy chút, khi người kia rời bả vai của nàng thì ho khan liên tục, lảo đảo về phía sau.
Tô Diệp nhìn thấy bộ dáng này của hắn, động tác dừng lại, dơ tay nắm lấy cánh tay của hắn.
Bởi vì trận ho khan này khiến cho đóa bỉ ngạn nơi khóe mắt nhìn qua càng trở nên diễm lệ.
Tô Diệp nhìn thấy đóa hoa bỉ mạn trên mặt người nam nhân này, suy nghĩ đầu tiên đó là: nam chính?
Sau đó lại nhanh chóng phủ nhận.
Nam chính phải hai tháng sau mới xuất hiện ở thành Huyền Nguyệt.
Dù sao cũng là tiểu thuyết do nàng viết ra, đối với việc này nàng vẫn còn biết.
Nghĩ như vậy, Tô Diệp nhẹ nhàng thở ra.
Nàng nhìn từ trên xuống dưới người nam nhân này, gương mặt này lớn lên thật đẹp nha.
Vừa nhìn nàng vừa khoác bộ quần áo đỏ sậm kia lên người hắn.
Rồi nàng lại rơi vào suy nghĩ.
Lớn lên đẹp như vậy, trong sách của nàng còn có người nam nhân như vậy à?
Hừm, nhưng thật ra có vài vai phụ, vẻ ngoài có thể so được với nam chính.