Edit: cải
Tô Diệp nắm chiếc chìa khoá vuốt vuốt, thưởng thức trong chốc lát, ngữ khí là lạ nói.
“Cha, bảo vật gia truyền nhà chúng ta thật nhiều.”
Ngọc bội bảo vệ tính mạng cũng là bảo vật gia truyền.
Phương pháp Bí La cũng là bảo vật gia truyền.
Bây giờ, lại đi có một dược đỉnh lại là bảo vật gia truyền.
Tô Cửu Quốc lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nếu không phải do con không biết cố gắng, những thứ này đều đã sớm là của con rồi.”
Tô Diệp nghe xong, loay hoay chìa khóa kia, nghi hoặc mở miệng.
“Cha cũng là luyện dược y sư, tại sao lại không cần bảo vật gia truyền dược đỉnh luyện dược này?”
“Dược đỉnh này là có linh tính, nhận chủ là do nó chọn người.”
Từ sau đời tổ sư gia, dược đỉnh này liền cứ phủ bụi như vậy cũng không có người phù hợp khế ước với nó.
Tô Diệp nhìn chìa khóa vàng óng ánh trong tay.
“Vậy nếu con không có cách nào để nó nhận chủ...”
Tô Cửu Quốc khoát khoát tay, bộ dáng không thèm để ý nói.
“Thì con giữ lại cho con của con sau này.
Ta suốt ngày phải cầm cái chìa khóa kia, đến nhìn cũng chán ghét.”
Trong nhà có dược đỉnh cực phẩm, lại không thể dùng, nhìn thôi cũng làm cho người ta thấy phiền.
Sớm đưa cho nàng, cũng làm hắn thêm thanh tĩnh.
Tô Diệp vốn đang nghịch bảo bối chìa khóa này, kết quả nghe cha nói xong, chuyển tay liền đem chìa khóa vàng ném vào trong không gian.
Cảm tình cái này lão cha là mình dùng không thành, xem ra trong lòng nghĩ đến dược đỉnh kia không thông, mới chuyển tay cho nàng.
Nói chuyện một hồi, Tô Diệp bắt đầu cùng Tô Cửu Quốc mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thật ra Tô Cửu Quốc bề bộn nhiều việc, hàng năm đều ở bên ngoài kinh doanh, một năm cũng gặp không được mấy lần.
Nhất là ban đầu Tô Diệp càng lớn lên tính tình lại càng không tốt, vừa mới gặp mặt đã cãi nhau.
Rồi đến sau này căn bản muốn gặp mặt cũng không thấy.
Nếu không phải là bởi vì chuyện 10 vạn lượng vàng lá kia, sợ là phải hơn mấy tháng sau hai người mới có thể gặp mặt.
Tô Diệp bây giờ và Tô Diệp trước đây tính tình khác biệt rất lớn.
Nhưng mà điều này ở trong mắt của Tô Cửu Quốc, cũng chỉ là cho rằng Tô Diệp là vì do những ngày hắn không ở nhà đã trải qua nhiều chuyện khó khăn.
Dù sao không có mấy người cũng khôbg quá để ý chuyện này.
Tô Diệp nhìn không khí lúng túng như vậy, liền đứng dậy.
“Cha, nếu như không có việc gì, con đi trước.”
Nàng vừa nói, vừa đứng lên sửa sang lại vạt áo.
Tô Cửu Quốc lườm khuê nữ nhà mình một cái, mở miệng.
“Thái độ của con đối với người kia là như thế nào?”
Tô Diệp nghe ngẩn người.
“Ai? Túc Khuynh?”
Cha rất có thâm ý nhìn chằm chằm Tô Diệp nhìn một lúc.
“Con ngay cả tên hắn cũng biết?”
Tô Diệp bị phụ thân làm cho sững sờ.
Tô Diệp không biết là, ngày đó Túc Khuynh mang theo thuộc hạ đến.
Sau khi đi vào liền hướng đến ghế dựa ngồi xuống, không thèm để Tô Cửu Quốc vào mắt.
Người vẫn luôn là bên cạnh hắn tên là Phi Thần, một bên nói tính danh, một bên đàm luận muốn mua phương pháp Bí La.
Đúng lúc Tô Diệp chạy đến, nghe được Túc Khuynh nói mấy câu nói kia, cũng là câu duy nhất hắn nói.
Đến lúc người kia đi, Tô Cửu Quốc cả tên hắn là cái gì cũng không biết.
Nhìn bộ dáng thư thái của người kia, lại còn có thể sai khiến người của Huyết Hàn Môn, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản gì.
Kết quả khuê nữ nhà hắn không đến hai ngày vậy mà đã thăm dò được tên người nọ.
Tô Cửu Quốc nghiêm mặt, âm thanh trầm trầm.
“Nam tử kia lớn lên dễ nhìn, nhưng con phải bình tĩnh lại, không nên vì nam sắc mà làm nhà chúng ta gặp nguy hiểm.”
Tô Diệp trầm mặc.
Phụ thân không phải hiểu lầm gì chứ?
Nàng nhìn thấy bộ dáng không vui của lão cha, nàng dừng một chút mở miệng.
“Cha, chẳng lẽ trong mắt người, ta trầm mê nam sắc đến mức không thể thoát được danh hiệu thùng cơm phế vật sao?”
Lần này, đến phiên Tô Cửu Quốc không nói.
Lông mày hắn nhíu lại, tựa hồ không nghĩ tới Tô Diệp có thể tự mình tổng kết bản thân như thế.