Edit: cải
Tiểu Kim đương nhiên không vui, nó không ngừng giãy dụa cơ thể chạm vào người nàng. Tô Diệp đưa tay, sờ lên nụ hoa.
Vừa mở miệng.
“Chúng ta chơi một trò chơi được không?”
Tiểu Kim nghe vậy liền ngừng lại, thành thành thật thật ở đó nghe nàng nói chuyện.
Tô Diệp nói.
“Nếu như lần sau ta gặp lại ngươi ở đây, ngươi cũng có thể thành thành thật thật nở hoa nhỏ, vậy ta sẽ thưởng cho ngươi.”
Tiểu Kim nghe xong, cảm thấy hứng thú vô cùng.
Lập tức liền đàng hoàng, ngay cả cái nơ bướm ở đỉnh đầu cũng đung đưa trái phải, nhìn qua thật giống như một bông hoa nhỏ vô hại.
Tô Diệp đối với cái này rất hài lòng.
Có thể cuối cùng làm nó cho yên tĩnh.
Nàng còn phải tìm một cơ hội, điều tra thêm chút, xác nhận xem kế ước của mình rốt cuộc là gì.
Ở cách phủ thành chủ không xa, trong một tòa nhà.
Trong viện không có bất kỳ người hầu nào ra vào, yên tĩnh cực kỳ.
Hiện giờ, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.
Mặt trăng treo cao ở trên đầu, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào trong sân, càng lộ ra sự lạnh lẽo.
Chỉ thấy bên trong nhà chính có một vệt ánh sáng, lờ mờ phác hoạ ra một thân ảnh.
Một nam tử mặc quần áo trắng mở cửa phòng, từ bên trong lui ra.
Không bao lâu, bên cạnh hắn liền có thêm một nam lạnh lùng mặc quần áo lam.
Hai người này, chính là Phi Thần và Phi Hàn.
Ánh mắt Phi Hàn lãnh đạm đảo qua Phi Thần.
Hai người bọn hắn quanh năm đi theo bên cạnh Túc Khuynh, Phi Thần chủ minh, luôn đi theo chủ tử, xử lý những công việc rườm rà.
Phi Hàn chủ ám, cai quản Huyết Hàn Môn thanh trừ tất cả những chướng ngại mà ngoài sáng không tiêu diệt được.
Phi Hàn là người được rèn luyện trong hoàn cảnh tàn khốc, dù chỉ là đứng im lặng, toàn thân trên dưới đều nổi lên sát khí và hờ hững.
Mà nam nhân gϊếŧ người mày cũng không nhăn chút nào này, bây giờ đang nhíu mày nhìn Phi Thần.
Trong một đôi mắt mang theo vẻ nghi hoặc, mở miệng hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
“Xế chiều hôm nay, đã xảy ra chuyện gì?”
Phi Hàn nói, chính là chuyện ở trong phủ thành chủ thành Huyền Nguyệt, lấy chén nhỏ làm hiệu lệnh, vốn là nên đoạt Hàm Linh thạch và đoạt thuốc, sau đó gϊếŧ dọn dẹp sạch sẽ.
Lại không được nghĩ đến, hắn vừa xuất hiện, chủ tử trực tiếp không nhận hắn.
So sánh với Phi Hàn, thì Phi Thần ôn hòa hơn rất nhiều.
Phi Thần nghĩ đến chuyện buổi chiều, lên tiếng giải thích.
“Thiếu thành chủ kia, là ân nhân cứu mạng của chủ tử.”
Phi Hàn nghe được lời này, lông mày chẳng những không có giãn ra, ngược còn lại nhíu chặt hơn.
“Ân nhân cứu mạng?”
Một lúc sau, Phi Hàn đột nhiên ngẩng đầu.
“Là cá lọt lưới ở Nghênh Xuân Viện kia?”
Chính là nữ nhân cam đảm dám mua chủ tử đó?
Phi Thần nghe Phi Hàn nói lời chứa hàm ý lạnh băng kia xong, hắn gật đầu một cái.
Sau đó lại dặn dò một câu.
“Không nên động đến nàng.”
Hôm đó Phi Hàn không ở đó, cho nên rất nhiều chi tiết cũng không rõ ràng.
Nhưng hắn nhìn thấy rõ, chủ tử đối với nữ tử kia khác biệt hơn những người khác.
Phi Hàn sững sờ, sau đó gật đầu.
“Ta biết rồi.”
Môn chủ chưa lên tiếng, hắn tất nhiên thì sẽ không tự tiện hành động.
Chỉ là...
Trong tay Phi Hàn cầm trường kiếm, đứng thẳng tắp, cơ thể ẩn trong bóng tối.
Những năm qua chém gϊếŧ đấu nhau, làm hắn có thói quen như này.
Âm thanh của hắn lạnh như băng nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Chủ tử không vui vì nữ tử kia.”
Phi Thần cười cười ôn hòa
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Phi Hàn nhíu mày nói.
“Nam tử nư tử lấy đủ loại lý do đã cứu chủ tử không biết bao nhiêu. Chủ tử ghét nhất là những người này. Vì sao duy chỉ có nàng lại đối xử khoan dung như thế?”
Người khác không hiểu, nhưng mà Phi Hàn Phi Thần luôn đi theo bên cạnh môn chủ nhiều năm, bọn hắn hiểu rõ nhất.
Bởi vì môn chủ có khuôn mặt quyến rũ, gần như là yêu dị, vậy nên vây quanh bên người hắn không biết bao nhiêu là nam nam nữ nữ.
Có người hành thích nhưng lại thay môn chủ chắn đao.