Edit: Trầm Miên
Hay là chờ nàng ta tĩnh dưỡng thân thể rồi nói sau.
Dù sao ba tháng sau nam chính mới xuất hiện, còn có thời gian.
Nghĩ như vậy, Tô Diệp quay đầu đi ra ngoài, trở về phòng mình.
Nàng ở trong phòng suốt cả buổi chiều, không hề bước ra khỏi phòng một bước.
Việc này khiến các nha hoàn và thị vệ bình thường hầu hạ cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Trong lòng thiếu thành chủ lại tính toán ra đại chiêu gì vậy?
Chẳng lẽ hơn hai mươi nam thϊếp trong viện còn chưa thể thỏa mãn sao?
Sáng sớm hôm sau, nha hoàn Tiểu Hạnh cẩn thận đi vào trong phòng của tiểu thư.
Liếc mắt một cái liền thấy Tô Diệp đang ngồi ở trên giường.
Tiểu Hạnh buông chậu nước, có chút kinh ngạc.
"Tiểu thư, ngài dậy rồi sao?"
Bắt đầu từ hôm qua, cảm xúc của tiểu thư có chút không đúng.
Tô Diệp chán nản ngồi ở trên giường lớn được điêu khắc bằng đá cẩm thạch, không nói một tiếng nào.
Nàng tốn một buổi chiều cộng thêm buổi tối để chứng minh, nàng đúng là xuyên không, không phải mơ.
Tiểu Hạnh nhìn chỷ tử ăn mặc quần áo bất chính dựa vào mép giường, bộ dáng rầu rĩ không vui.
Thân là nha hoàn, làm cho chủ tử vui vẻ là bộn phận của nàng.
Tiểu Hạnh nhỏ giọng nói, "Nếu tiểu thư cảm thấy chán nam thϊếp trong phủ, có thể đi Nghênh Xuân Viện chọn lựa, gọi người đến hầu hạ."
Sau khi nói xong, rốt cuộc Tô Diệp ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn Tiểu Hạnh.
“Nghênh Xuân Viện?”
Tiểu Hạnh thấy chủ tử có chút tinh thần, lập tức thừa thắng xông lên
"Đúng vậy, ngài thích vị tiểu quan kia còn chưa mua về, tiểu thư nếu ngài vẫn còn cảm thấy chán thì có thể đi cưỡi ngựa, săn thú."
Tô Diệp nghe thấy giọng nói hưng phấn của nha hoàn, nàng suy nghĩ một chút.
Cưỡi ngựa săn thú gì đó nàng cũng không muốn.
Đi Nghênh Xuân Viện nhìn mỹ nam, giống như có chút không tồi.
Đang nghĩ ngợi, nàng duỗi tay đỡ tường chuẩn bị đứng dậy.
Bỗng nghe thấy tiếng răng rắc.
Mặt tường lõm vào, để lại dấu năm ngón tay.
Nàng xuyên đến đã được một ngày, nhưng vẫn chưa thể khống chế lực lượng của thân thể này.
Nàng một quyền có đánh chết người, có vẻ không thích hợp đi Nghênh Xuân Viện.
Kết quả lời nói muốn đi Nghênh Xuân Viện đến bên miệng rồi lại nuốt trở về, rầu rĩ nói, "Đi săn thú."
Nàng đánh chết dã thú cũng coi như vì dân trừ hại.
Còn nếu nàng đánh chết tiểu quan của người ta thì không ổn, chỉ sợ độ kiêu ngạo ương ngạnh của nàng lại tăng thêm một chút, ai cũng muốn lấy mạng.
Tiểu Hạnh nghe Tô Diệp nói vội vàng đồng ý, đi xuống chuẩn bị.
Ba canh giờ sau, ở giữa khu rừng nghe thấy một tiếng răng rắc, một cây đại thụ đổ xuống.
Tô Diệp mặc bộ quần ái mày trắng, quơ quơ tay.
Khuôn mặt trang điểm sặc sỡ ngày hôm qua đã được rửa sạch sẽ, hiện ra khuôn mặt tinh xảo đầy xinh đẹp vốn có.
Nhà hoàn và thị vệ đi theo hầu hạ không ở bên cạnh nàng mà đứng xa ở bên ngoài đợi.
Nàng bổ một chưởng, một cây đại thụ cỡ tầm trăm năm đổ xuống.
Nàng vì sao ăn no rửng mỡ lại đi viết tiểu thuyết?
Học tốt trung y, thành thật làm đồ đệ của thầy nàng còn không tốt à?
Tô Diệp than thở lần thứ một trăm linh tám.
Xuyên vào tiểu thuyết thì thôu đi, vì sao lại phải chạy vào trong 《 Tà Đế thần 》
Ngay cả chính tay nàng viết ra thứ đó nàng còn không muốn nhìn nữa là.
Đang suy nghĩ như vậy, bỗng nàng phát hiện một hơi thở khác lạ đang tới gần nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không phát hiện ra được là từ phương hướng nào truyền đến.
Sau đó một bộ quần áo màu đỏ tươi, mỹ lệ giống như ánh chiều tà ở chân trời, từ trên trời rơi xuống người nàng.