Chương 3: Người hoang đường không có điểm dừng là ngươi, không phải ta

Edit: Trầm Miên

Thanh âm khàn khàn

"

Ta là dưỡng nữ, ngươi là bùn nhão không thể trét tường, phụ thân cố ý muốn bồi dưỡng ta, ngươi sinh ra ghen ghét, từ nhỏ đến lớn đều ngáng chân ta. Mỗi lần phụ thân ở đây, ngươi lại làm bộ khóc lóc rồi kể lể, khiến tất cả mọi người đều nghĩ ta bắt nạt ngươi."

Càng nói sắc mặt của Tô Nhược Nhược càng khó xem.

Sau đó nàng cắn răng phun ra một câu, "Tô Diệp, ngươi thật sự phải xin lỗi với sự thương yêu của phụ thân, ngươi càng phải xin lỗi với thân phận thiếu thành chủ này! Ngươi không xứng."

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh có chút yên tĩnh.

Tô Diệp nhìn Tô Nhược Nhược, ánh mắt có chút khác lạ.

Thời điểm nàng viết nhân vật Tô Nhược Nhược, vẫn luôn đi theo hướng tính cách lạnh lùng như băng tuyết, đầu óc thông minh.

Vì sao giờ thấy người thật lại nhận ra đầu óc người này có chút thiếu khuyết vậy?

Nàng không xứng với thân phận thiếu thành chủ?

Đây là vấn đề xứng hay không xứng à, đây là cha của nàng là thành chủ thì nàng mới có danh hiệu thiếu thành chủ, vấn đề là cha của những người khác không phải là thành chủ nha.

Kỳ thật từ nhỏ Tô Nhược Nhược mà nha hoàn của Tô Diệp.

Khi còn nhỏ vì Tô Diệp có sức lực hơn người nên không có bạn bè, chỉ có Tô Nhược Nhược ở bên cạnh nàng.

Vì muốn về sau luôn được chơi cùng Tô Nhược Nhược, Tô Diệp liền khẩn cầu phụ thân thu nhận Tô Nhược Nhược làm dưỡng nữ.

Vốn dĩ cho rằng quan hệ của hai người càng thân thiết hơn, nhưng thật ra Tô Nhược Nhược vẫn luôm sợ Tô Diệp.

Sau khi thành dưỡng nữ, mọi ăn mặc chi phí đều giống với Tô Diệp.

Lúc nào có cơ hội, Tô Nhược Nhược sẽ vứt Tô Diệp sang một bên, chạy ra ngoài chơi.

Việc này dẫn đến quan hệ của hai người càng ngày càng xa cách, đây cũng là nguyên nhân khiến chủ thân thể này càng ngày càng ương ngạnh.

Tô Diệp đánh Tô Nhược Nhược lần này là vì một tên tiểu quan. Tô Nhược Nhược cảm thấy Tô Diệp hành động hoang đường, làm xấu hổ thành Huyền Nguyệt. Vì vậy có ý đồ muốn khuyên Tô Diệp thay đổi.

Nhưng trớ trêu, Tô Nhược Nhược đi theo đến Nghênh Xuân Viện, Tô Diệp vừa ý tiểu quan, tiểu quan đó lại coi Tô Nhược Nhược như chúa cứu thế.

Điều này khiến Tô Diệp cảm thấy không còn mặt mũi, lửa giận tận trời, lập tức đánh nhau với Tô Nhược Nhược.

Tô Nhược Nhược bị đánh, khi về vẫn còn bị tra tấn thêm, khiến thành bộ dáng bây giờ.

Tô Diệp thở dài.

Nếu biết sớm Tô Nhược Nhược dưới ngòi bút của nàng là một người lạnh lùng thông minh lại trở thành bộ dáng này, thì khi đó nàng sẽ viết khiến nàng ta càng thông minh hơn một chút.

Sau khi tỉnh lại luôn là nói mê sảng.

Tô Nhược Nhược vốn dĩ vô cùng phẫn nộ, từ từ phát hiện Tô Diệp luôn không nói chuyện, thậm chí nhìn nàng ta ngày càng có chút thương hại.

Lần này dẫm trúng chân đau của Tô Nhược Nhược.

"Tô Diệp! Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì? Hoàng đường không có điểm dừng là ngươi chứ không phải ta!"

Tô Diệp bị nói như vậy lập tức hồi phục tinh thần.

Nàng ổn định suy nghĩ của mình.

Nàng còn chưa quyên bản thân phải đối xử tốt với Tô Nhược Nhược, hy vọng sẽ làm hòa với nàng.

Tô Diệp nương theo lời nói của Tô Nhược Nhược, mở miệng, "Đúng vậy, là ta."

Kết quả lời này vừa ra, nghe vào trong tai Tô Nhược Nhược lại là ý khác.

Không khí vốn dĩ không tốt trở nên càng xấu hơn.

Tô Nhược Nhược tức giận, run rẩy, "Ngươi!"

Giây tiếp theo một búng máu phun ra, nàng ta ngã xuống giường ngất đi.

Tô Diệp đứng ở đó có chút xấu hổ, đây là bị nàng làm cho tức giận đến ngất xỉu à?

Cũng may sau đó thanh âm của nha hoàn vang lên kịp thời.

"Tiểu thư, y sư đến rồi."

Tô Diệp đang chuẩn bị vào trong xem thì bước chân tạm dừng.

"Bảo hắn tiến vào."

Nói xong Tô Diệp nâng mắt, quét một vòng người đang nằm trên giường.

Giữ gìn tình cảm là chuyện lâu dài, nàng phải từ từ mới được.

Bây giờ Tô Nhược Nhược rõ ràng chán ghét nàng. Sợ rằng

Giữ gìn cảm tình là cái lâu dài sự tình, nàng đến từ từ tới mới được.

Hiện tại này Tô Nhược Nhược rõ ràng chán ghét nàng. Sợ rằng sau khi tỉnh lại, vị tỷ tỷ này nhìn thấy nàng lại hộc máu ngất xỉu cho mà xem.