Edit: cải
"Nếu số thuốc này không đủ dùng, có thể tới tìm ta.” Vẻ mặt Tô Diệp chân thành.
Một bộ dáng sẽ toàn tâm toàn ý phối hợp với hắn.
Cũng không biết lời này nếu để cha nàng nghe được, hắn sẽ có biểu cảm như nào nữa.
Nàng cũng là bị bắt buộc, không có cách nào khác.
Nghĩ lại kết cục bi thảm kia. Phương thức Bí La cao siêu cũng có ích lợi gì?
Cuối cùng, hắn vẫn có được phương thức Bí La, còn diệt toàn gia nàng.
Nếu có thể hy sinh Bí La, giữ được Tô gia là tốt nhất.
Nếu nàng đoán không sai, chỉ sợ đám người Huyết Hàn Môn vừa mới tới chính là muốn diệt môn đoạt thuốc.
Tuy rằng, không biết vì sao lại thay đổi chủ ý, nhưng lúc này nếu nàng không chủ động moitj chút, ai biết sau này hắn sẽ phái người nào tới nữa?
Túc Khuynh nhìn nữ tử cười xinh đẹp trước mắt, hoàng hôn chiếu lên người nàng, giống như phủ thêm một lớp màu vàng tuyệt đẹp.
Nàng lôi kéo ống tay áo hắn, lại đứng gần hắn như vậy, âm thanh mềm ấm, rất dễ nghe.
Con ngươi hắn đen nhánh, làm cho người ta không biết hắn muốn là gì.
Một lúc sau, hắn chỉ thu lại thần sắc, yết hầu lăn lộn, chớp mắt nói.
“Vì sao ân nhân lại đối tốt với ta như thế?”
Tô Diệp ý đồ muốn tìm một lý do đáng tin.
Nhưng ba lần chạm mặt hắn, biết tìm lý do như nào.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, cặp mắt kia cảm giác muốn nhìn thấu nàng.
“Chưa, chưa bao giờ gặp người nào đẹp như ngươi.”
Túc Khuynh ngẩn người.
Nhìn nàng rũ thấp đầu như muốn sát xuống tận đất.
Trên mặt hắn lộ ra ý cười, đôi môi đỏ thắm lúc đóng lúc mở.
"Ân nhân cảm thấy ta đẹp, nên cứu ta?”
Cùng với ý cười của hắn, đóa hoa mạn châu sa nơi khóe mắt càng thêm lay động mị hoặc.
Đang nói chuyện.
Một giọng nói từ bên ngoài chạy vào cắt ngang.
Tiểu Hạnh thở hổn hển chạy tới.
"Tiểu thư, người mau đến hậu viện xem đi, cái cây người trồng đang đánh nhau với con chó kia.”
Tô Diệp vừa nghe vậy, tay liền buông lỏng ống tay áo hắn, tinh thần tỉnh táo hơn chút nói.
“Sao lại vậy? Ta phải đi xem.”
Nàng lùi lại hai bước, nhìn Túc Khuynh cười.
"Ta có chút chuyện cần xử lý, không tiễn ngươi nữa.”
Ý cười trên mặt Túc Khuynh phai nhạt chút, con ngươi nhìn qua mặt Tô Diệp, mở miệng.
"Ân nhân có việc gấp, nên đi đi.”
Tô Diệp cười tươi.
“Ta đi đây.”
Nói xong, nàng nâng làn váy cùng Tiểu Hạnh chạy vội vã về hướng hậu viện, rất nhanh bóng dáng nàng đã biến mất.
Nàng vừa đi, ý cười nhạt trên mặt Túc Khuynh cũng tan đi.
Hắn buông mày xuống, nhìn cổ tay áo của mình bị Tô Diệp nắm nhăn.
Nữ nhân này thật kỳ quái.
Rõ ràng rất sợ hắn, nhưng lại năm lần bảy lượt cứu hắn.
Nếu nói nàng yêu thích gương mặt này của hắn, vậy lần ở phòng đấu giá đó, nàng rất cẩn thận.
Nàng ôm hắn dời đi, cách một tấm vải đen, cẩn thận tránh đυ.ng phải hắn.
Dùng 10 vạn lượng lá vàng mua lại hắn, nhưng lại không đυ.ng tới đã vội vàng dời đi, một bộ dáng làm việc tốt không để lại thanh danh.
Thậm chí, hắn không nhìn thấy được trong mắt nàng có loại du͙© vọиɠ bẩn thỉu kia.
So với những nữ tử hắn từng gặp khác xa nhau.
Ở nơi xa, một nhóm hộ vệ phủ thành chủ, hai ba người cùng nâng bàn ghế, hướng về phủ thành chủ.
Thứ này được chế tác từ cây nam hải ngàn năm, rất nặng.
Mà cái này lại bán chỗ xa, giờ khiêng về đi gần nửa canh giờ.
Có người mệt mỏi, nhịn không được nói xấu.
“ Thiếu thành chủ của chúng ta rốt cuộc có ý gì? Không phải muốn bán sao? Sao giờ lại chuộc về? Thứ đồ chơi này đúng là nặng mà.
"Ai biết, hôm trước còn bán hết đồ trong phủ để đổi 10 lượng lá vàng, hôm nay lại nói bỏ. Tâm tư của Thiếu thành chủ chúng ta thật ngày càng khó đoán.”