Chương 37

Từ đây, ba chữ Huyết Hàn Môn đã trở thành một sự tồn tại đáng sợ. Túc Khuynh nhìn bộ dáng muốn cách xa hắn của nàng, hắn chớp mắt một cái buông mí mắt xuống, gắt gao nắm chặt ống tay áo nàng, không cho nàng dời đi.

Chắc là do dùng quá sức, hắn lại lần nữa ho khan.

“Khụ, khụ, khụ, khụ.”

Sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt.

Phi Hàn vừa nhìn thấy tình huống này, sắc mặt lạnh băng, vừa muốn mở miệng.

Lại bị Phi Thần dành trước.

Sắc mặt hắn ôn hòa, nhìn Tô Diệp nói.

“Tô cô nương, ngài là ân nhân cứu mạng của chủ nhân, ngài phải tin tưởng chủ nhân sẽ không hại ngài.”

Tô Diệp vừa nghe lời này, sắc mặt giống như ăn phải trái đắng.

Nàng tin tưởng hắn?

Nàng con mẹ nó cũng muốn tin tưởng.

Nhưng những thứ này, Phi Thần không phải hiểu rõ ràng hơn nàng sao?

Vì niềm vui của chủ tử, loại lời không biết xấu hổ này hắn cũng nói ra được?

Sau đó, Phi Thần lại ôn hòa nói tiếp một câu:

“Chủ tử nói không quen bọn họ, thì là không quen bọn họ, chắc mấy người đó lạc đường đi nhầm chỗ.”

Âm thanh của Phi Thần ôn hòa nhưng rất có lực.

Nghe hắn nói chuyện, trầm ổn khiêm tốn như vậy, sẽ làm cho người khác không tự chủ được càng nghiêng về phía hắn.

Cảm thấy lời nói của hắn rất đúng.

Có thể lời này người khác nghe sẽ tin tưởng.

Nhưng đối với Tô Diệp căn bản không có tác dụng, ngược lại làm nàng càng thêm cảnh giác.

Chủ tớ nhà này muốn kết hợp lừa nàng?

Phi Thần nói xong câu đó liền nhìn về phía sau, ánh mắt lãnh đạm nhìn Phi Hàn.

Ánh mắt hai người giao nhau, nhiều năm làm việc chung, cơ hồ là trong nháy mắt Phi Hàn liền hiểu ngay.

Tầm mắt hắn quét một vòng, sau đó, hai tay ôm quyền hướng về phía Tô Diệp.

“Xin lỗi, nhận nhầm người.”

Sau đó, Phi Hàn lập tức lạnh lùng nói một câu:

“Rút lui.”

Vừa nói xong, đám sát thủ phía sau ngây ngốc nhìn nhau, sau đó nhao nhao dời đi.

Thời điểm dời đi cũng giống như lúc đến vậy, im lặng không tiếng động, đi cũng rất nhanh.

Tô Diệp đứng ở đằng xa, nháy mắt mấy cái. Nhìn cửa ra vào, sau đó lại quay sang nhìn Túc Khuynh.

Có chút mơ màng nói.

“Thật sự là đi nhầm?”

Túc Nghiêng không nói chuyện, lại bắt đầu ho khan.

“Khụ khụ, khụ khụ.”

Cũng không biết có phải vì cho hắn uống thuốc quá nhiều hay không, Tô Diệp liền hình thành bản năng.

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, liền lập tức lấy thuốc ra cho hắn uống.

Thời điểm vừa lấy thuốc, nàng không nhịn được lẩm bẩm một câu:

“Không phải vừa uống thuốc rồi sao? Sao lại ho rồi? Hình như còn nặng hơn?”

Nàng kéo tay hắn qua, bắt thử mạch.

Túc Khuynh nhìn động tác của nàng, mí mắt buông xuống, lông mi đen nháy run rẩy.

Tô Cửu Quốc đứng ở giữa phòng, nhìn hướng sât thủ Huyết Hàn Môn dời đi thật lâu.

Đôi tay hắn để ở sau người, biểu cảm trên mặt làm cho người ta khó nắm rõ.

Hồi lâu, hắn lầm bầm một tiếng:

“Huyết Hàn Môn.”

Sau khi tập trung suy nghĩ mọi chuyện, đợi lúc hắn hồi thần lại liền nhìn thấy nữ nhi của hắn đang cùng nam nử tuấn mĩ lôi lôi kéo kéo.

Lập tức, sắt mặt Tô Cửu Quốc liền trầm xuống.

Đừng tưởng vừa rồi hắn không nghe được, người này gọi hắn là lão già.

Hai tay hắn vòng ra sau lưng, trên mặt tràn đầy tức dậy.

“Muốn mua “Bí La” trừ khi ta chết, người đâu, tiễn khách!”

Hắn nói năng đầy khí phách, còn kèm theo chút bất mãn với Túc Khuynh.

Từ khi vào thính đường, ánh mắt nữ nhi hắn liền hận không thể dời khỏi người nam tử kia.

Yết hầu Túc Khuynh lăn lăn, âm thanh chậm rãi rơi xuống.

“Quấy rầy rồi.”

Tô Cửu Quốc nhìn hắn nhiều thêm hai lần.

Vừa rồi bộ dáng còn nhất quyết phải lấy được “Bí La”, sao bây giờ vừa đuổi đã đi?

Túc Khuynh mặc một thân hồng y thêu chỉ vàng, ba bước ho một tiếng, mang theo thân thể ốm yếu dời đi.

Tô Diệp đỡ hắn đứng đậy, một đường đã tới cửa phủ thành chủ.

Nàng thật ra rất muốn buông tay, nhưng vừa muốn buông người ra người này liền coa bộ dáng lung lay sắp ngã.

Rốt cuộc đưa người đến cửa, nàng duỗi tay từ trong túi không gian của mình lấy ra một bình sứ.

Sau đó, nàng liền đưa bình sứ kia cho hắn.

Túc Khuynh nâng mặt lên nhìn, con ngươi đen như mực đối diện nàng.

Tô Diệp giải thích.

"Đây là Bí La ngươi muốn, bên trong còn một ít, có thể đủ cho ngươi dùng trong một thời gian ngắn.”

Túc Khuynh không nhận lấy, chỉ nói.

“Thứ này quý giá như thế, ân nhân cho ta sao?”

Tô Diệp duỗi tay, đem bình thuốc kia nhét vào trong tay hắn.

Nàng tiến sát vào hắn, nhón nhón mũi chân, ôn nhu mở miệng nói.

"Bí La là phương thức bí truyền của Tô gia, ở dược giới cũng chỉ có ở đây luyện được. Phụ thân ta tất nhiên sẽ không đồng ý bán. Nhưng ngươi chờ một thời gian, chờ ta kế vị rồi. Ta bán cho ngươi.”