Edit: Cải
Tô Diệp nhìn về phía Tô Cửu Quốc. "Cha, “Bí La” kia của nhà chúng ta thật sự không bán sao?”
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Tô Cửu Quốc nhìn rất khó coi.
"Con, con, con vì thỏa mãn ham muốn, ngay cả cơ nghiệp tổ truyền cũng không cần sao?”
Nữ nhi này của hắn đời trước thiếu nam nhân sao?
Một người lại một người, còn chưa đủ sao?
Vừa rồi Tô Diệp có chút gấp gáp, nàng rất muốn Bí La có thể nhanh chóng bán đi, để hắn ngàn vạn lần đừng tìm tới.
Đáng tiếc là nàng đã quên.
Bí La này là bí bảo tổ tông truyền lại, vô cùng trân quý.
Phụ thân sao có thể nói bán liền bán?
Nàng bị cha mắng đến mức lùi bước, đầu không ngẩng lên nổi, trực tiếp lùi về trước mặt Túc Khuynh.
Giờ khắc này, vậy mà trong lòng nàng lại sinh ra ảo giác Túc Khuynh hòa ái dễ gần hơn phụ thân nàng.
Lần này, Tô Cửu Quốc rất tức giận, tay áo quét góc bàn, trực tiếp vung chén trà trên bàn xuống đất.
Bang một tiếng thanh túy vang lên.
Túc Khuynh nâng mí mắt lên, nhìn Tô Diệp bị mắng lùi đến trước mặt hắn.
Con ngươi đen như mực sâu kín nhìn chằm chằm Tô Cửu Quốc, nam nhân xinh đẹp, lười biếng bỗng nói một câu.
“Lão già.”
Phi Thần ở phía sau nghe vậy, mí mắt như nhảy lên.
Môn chủ đang muốn làm gì thế?
Hắn đang che chở cho nữ nhân kia?
Lời Túc Khuynh còn chưa nói xong, bên ngoài thính đường đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Trong nháy mắt, mấy chục tên sát thủ mặc đồ đen, tay cầm trường kiếm, sát khí đầy người đem phủ thành chủ vây lại.
Dẫn đầu là Phi Hàn mặc y phục màu lam, sắc mặt lạnh nhạt, trong tay cầm trường kiếm bước vào thính đường.
Âm thanh hắn lạnh băng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Cửu Quốc, mặt không chút cảm xúc nào nói một câu:
“Huyết Hàn Môn, ra tay.”
Tô Diệp đứng tại chỗ, ánh mắt nàng nhìn về phía Túc Khuynh đang ngồi trên ghế.
Mà Túc Khuynh đang muốn duỗi tay ra đỡ nàng.
Kết quả Tô Diệp vội vàng lùi lại sau mấy bước, bộ dáng sợ hắn chạm vào.
Ánh mắt Túc Khuynh tối sầm lại, nhìn bàn tay trống không của mình.
Tô Cửu Quốc nheo mắt, từ chỗ ngồi đứng dậy.
“Đây là đàm phán không thành tính cường đoạt? Thế mà còn có quan hệ với Huyết Hàn Môn?”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Phi Hàn tay ôm quyền hành lễ với Túc Dạ.
Túc Khuynh dựa vào tay vịn ghế dựa, vốn dĩ động tác giơ tay muốn đỡ lấy nàng lại đổi thành duỗi tay kéo tay áo nàng.
Âm thanh mang theo chút suy yếu, chậm rãi nói:
“Ân nhân, ta không quên biết bọn họ.”
Lời hắn vừa nói xong, trên mặt Phi Hàn xuất hiện sự kinh ngạc.
Này, chủ tử muốn làm gì vậy?
Còn có, chủ tử vì sao lại kéo quần áo của một nữ tử?
Chỉ là, lời này lại không làm Tô Diệp bớt cảnh giác.
Tô Diệp khó khăn duy trì nụ cười trên mặt.
“Muốn “Bí La” đúng không? Bán, chúng ta bán.”
Vừa nói, nàng đã muốn đem tay áo mình túm lại, muốn cách xa các tên lòng dạ đen tối này một chút.
Lúc trước, bởi vì hắn thuận theo mà nàng đã buông lỏng đề phòng nháy mắt giờ đã tăng cao trở lại.
Huyết Hàn Môn.
Một tổ chức sát thủ thần bí.
Được tạo ra bởi vì muốn giúp Túc Khuynh giải quyết một số người cản trở.
Người ngoài chỉ biết, Huyết Hàn Môn là một tổ chức thần bí.
Cũng không biết Huyết Hàn Môn là của ai? Môn chủ là người phương nào?
Huyết Hàn Môn vừa ra đời, có không ít tổ chức sát thủ gặp phiền phức.
Rốt cuộc, một núi không thể có hai hổ.
Ngần ấy năm qua đi, những tố chức sát thủ lần lượt bị Huyết Hàn Môn diệt trừ.
Tổ chức sát thủ Vô Cực Tông đã từng xưng bá thời gian ngắn, bị Huyết Hàn Môn thanh tẩy từ trong ra ngoài chỉ trong một đêm.
Tông chủ Vô Cực Tông bị treo lên như tấm bảng, mất máu mà chết.