Edit: Trầm Miên
Phi Thần đang đứng bên cạnh, nhìn một màn này vô cùng kimh ngạc.
Chủ từ vừa gọi nữ nhân này là gì?
Ân nhân?
Chủ tử và nữ tử này quen nhau?
Có lẽ đây là lần đầu tiên thấy chủ tử có bộ dáng này, cho nên thời điểm Tô Diệp tới gần hắn không ngăn cản.
Sau đó hắn một lần nữa kinh ngạc.
Nàng ta cho chủ tử ăn thứ gì? Chủ tử ngay cả mắt cũng không chớp liền ăn luôn. Không phải từ trước đến nay chủ từ luôn là người chán ghét người khác đến gần à? Vì sao bây giờ hắn không nhìn thấy một chút xíu không vui nào từ trên người chủ tử?
Phi Thần vẫn đang bị chuyện này đánh sâu vào chưa hồi phục tinh thần.
Tô Diệp duỗi tay bưng chung trà bên cạnh lên rồi đưa đến bên môi hắn.
Bây giờ ai cũng không thể ngăn cản nàng đối tốt với nam chính.
Nàng nghiêm túc nhìn Túc Khuynh, thanh âm ôn hòa, "Tốt chút nào không?"
Lông mi đen dài của Túc Khuynh khẽ rung động, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Diệp, thanh âm chậm rãi, "Ngày ấy ân nhân đi đâu vậy?"
Tô Diệp bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, đột nhiên vô cùng khẩn trương, còn sinh ra một chút áy náy.
Vì sao cảm thấy hắn có vẻ rất để ý chuyện này? Giống như nàng lừa gạt hắn vậy.
Phi Thần bên cạnh thấy chủ tử nói những lời này, một người từ trước đến nay cho dù trời đất có sập xuống cũng không thay đổi, trong chớp mắt sắc mặt cứng đờ.
Lực chú ý của Phi Thần từ Tô Diệp chuyển sang chủ tử.
Vị này.... là chủ tử của bọn họ à?
Tô Diệp suy nghĩ nửa ngày cũng không ra lý do, chỉ có thể phun ra một chữ, "Vội."
Nên nhớ trong phòng này ngoài Tô Diệp ra còn có ba người.
Tô Cửu Quốc nhìn từ khi nữ nhi của hắn vào, tất cả lực chú ý đều đổ dồn vào nam nhân tuấn mỹ kia, bưng trà rót nước, cẩn thận hỏi han.
Sắc mặt Tô Cửu Quốc có chút không tốt.
Một tên nam nhân lớn lên đẹp một chút mà đã mê hoặc nàng thành ra như vậy, ngay cả lão tử cũng quên? Đi vào thính đường, ngay cả liếc mắt cũng chưa nhìn hắn lấy một cái, không khác gì một con ruồi bọ bay xung quanh người nam nhân kia.
Tô Cửu Quốc chờ đợi, ý dôd muốn nữ nhi của mình thấy được sự tồn tại của hắn.
Nhưng nàng có vẻ như đã quên trong phòng này còn có một người là hắn.
Tô Cửu Quốc hừ một tiếng rất mạnh, "Hừ!"
Một tiếng này rốt cuộc khiến cho Tô Diệp chú ý.
Tô Diệp vừa quay đầu đã thấy sắc mặt không dễ nhìn của lão cha, liên tục trừng nàng.
Nàng bây giờ một lòng một dạ đều dành cho Túc Khuynh, cho nên không có tâm rư suy nghĩ xem cha nàng là bị làm sao.
Nàng lại quay đầu nhìn về phía Túc Khuynh, "Ngươi đến đây làm gì?"
Con ngươi hẹp dài của Túc Khuynh đảo qua gương mặt của nàng, môi đỏ lúc đóng lúc mở, thanh âm chậm rãi, "Nghe nói thành chủ thành Huyền Nguyệt có Bí La, có thể giảm bớt bệnh tình do độc gây ra, ta liền tới đây nhìn xem."
N
àng nhìn hắn, lại hỏi một câu, "Chỉ có việc này?"
Lông mi hẹp dài của Túc Khuynh run rẩy, con ngươi sâu thẳm đối diện với nàng, hắn không trả lời mà hỏi lại, "Ân nhân đến bây giờ vẫn không chịu nói cho ta tên họ."
Tô Diệp chép chép miệng, trước kia là không muốn có thêm quan hệ gì với hắn, nhưng giờ tên này đã tìm tới cửa, cho dù nàng không nói thì sớm muộn gì hắn cũng biết.
Nàng mở miệng, "Tô Diệp, thiếu thành chủ của thành Huyền Nguyệt."
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt của Phi Thần lại nhìn sang Tô Diệp.
Là nữ nhân mà trong miệng Tô Nhược Nhược nói, rất kiêu ngạo và ương ngạnh, trong đan điền còn có hàm linh thạch?
Nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn rơi xuống bụng Tô Diệp, rất nhanh rồi dời đi.
Tô Cửu Quốc bị làm lơ ở đằng sau, lại hừ lạnh lần nữa.
"Ngươi ở chỗ này làm gì? Còn không đi chuẩn bị tiền?"
Tô Cửu Quốc thấy Tô Diệp vây quanh một người nam nhân không rõ lai lịch, thật là vứt hết mặt mũi thành chủ là hắn đây.
Nàng tốn mười vạn lượng còn chưa đủ, tính toán lại bắt thêm một cái nữa?
Tô Cửu Quốc tưởng tượng đến đây, tức giận đến mức xung quanh biến thành màu đen.