Chương 34: Không ai có thể ngăn cản việc ta đối xử tốt với nam chính

Edit: Trầm Miên

Tô Diệp nghe vậy, lại sờ mặt, vì sao không cho nàng biết sớm một chút việc Nghênh Xuân Viện bị cháy.

“Cha ta biết chuyện này không?”

Tiểu Hạnh nghĩ nghĩ rồi sau đó giải thích, "Nô tỳ nghe phân phó của tiểu thư, tìm một bộ gia cụ không khác gì bộ cũ đặt ở thính đường, chỉ là có khách đến, lão gia giờ đang vội vàng tiếp đón nên chưa phát hiện."

Tô Diệp nghe vậy bước chân nhanh hơn, "Ngươi không cần đi theo ta, dẫn những người đi đi chuộc lại bộ gia cụ đó về, sau khi khách rời đi ta kéo cha ra ngoài, các ngươi đổi trở lại, thần không biết quỷ không hay, rõ chưa?"

Tiểu Hạnh nghi hoặc, "Tiểu thư không chuẩn bị bạc nữa sao?"

"Người đòi tiền không còn nữa, ra đưa cho ai?"

Nói xong Tô Diệp nhanh chóng đi về phía phủ thành chủ.

Nàng lẻ loi một mình, vừa đi vừa suy nghĩ cốt truyện.

Lúc này ai có thể đến phủ thành chủ muốn Bí La?

Nàng suy nghĩ nửa ngày cũng không biết là ai, cuối cùng lắc đầu.

Chỉ cần không phải là nam chính thì ai cũng được.

Bây giờ là chờ khách đi thì nàng sẽ đổi lại bộ gia cụ đó về, tính tình lão cha của nàng táo bạo, nếu biết nàng trộm bộ gia cụ mà ngài yêu nhất mang đi bán, sợ là bị chọc tức đến dậm chân.

Sau kho đã hạ quyết tâm, nàng đi vào bên trong.

Nhưng mà càng đi nàng càng cảm thấy có một hơi thở khiến cả người nàng trở nên cảnh giác, da gà nổi hết lên.

Nàng nhìn xung quanh, bốn phương tám hướng đều như ngày thường, không có gì khác nhau, có hai tên nô bôch đang quét lá rụng ở sân. Nàng ngẩng đầu nhìn trên cây, bức tường xung quanh, không có gì cả.

Ảo giác?

Nghĩ như vậy, Tô Dước bước lên bậc thang được lát đá xanh.

Mơia vừa lên một bưics liền nghe thấy bên tring truyền ra một tiếng ho nhẹ

"Khụ khụ."

S

au đó là một giọng nói mang theo vẻ thâm ý, "Tô thành chủ ôm vật chết này để làm gì? Chết rồi không phải cái gì cũng không dùng được à?"

Tiếp theo là giọng cười miễn cưỡng của Tô Cửu Quốc, "Rất nhiều người muốn thứ mà tổ tiên ta truyền lại này, nếu bị người ta tùy tiện dọa một hai câu liền giao ra, ngươi cảm thấy ta còn ngồi được trên vị trí thành chủ nữa không?"

Tiếng nói vừa dứt thì thanh âm cười khẽ phát ra từ trong cổ họng, "Tô thành chủ nói có đạo lý, một khi đã như vậy...."

Còn chưa có nói xong liền bị Tô Diệp đánh gãy, "Phụ thân, từ từ."

Nàng vừa mở miệng, ba người trong thính phòng đồng loạt quay sang nhìn.

Tô Diệp nhìn người nam nhân ốm yếu ngồi trên ghế kia, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt.

Diện mạo của người ấy vô cùng đẹp, trên người mặc một bộ hồng bào thêu chỉ vàng, sợi tóc màu đen được một cây trâm cố định ở đằng sau.

Nam nhân nghe được giọng nói đánh gãy mình, lông mi của hắn khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Diệp.

Sau khi nhìn thấy người tiến vào là ai, nam tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó đôi môi đỏ thắm gợi ra một nụ cười nhẹ, theo ý cười của hắn mà đóa bỉ ngạn nơi khóe mất càng thêm mê hoặc người.

Còn có thể là ai?

Túc Khuynh!!

Đôi mắt phượng kia bình tĩnh nhìn Tô Diệp, yết hầu hắn lên xuống, gọi một tiếng, "Ân nhân?"

Tiếng nói vừa dứt lại nghe hắn ho khan lên.

Mỹ nhân ốm yếu cộng vơia bộ dáng ho khan như vậy, làm người không dời được mắt.

Nàng vội vàng đi lên phía trước, vừa đi vừa tìm kiếm đồ trong túi, nàng lôi ra một bình sứ màu trắng ngà, bỏ nắp, nàng đổ ra thuốc viên màu đen bên tromg, đi đến trước mặt hắn, cúi người đưa qua.

Tất cả động tác của Tô Diệp đều xuất phát từ bản năng cầu được sống vô cùng mãnh liệt.