Edit: Trầm Miên
Tô Diệp vẫn bị chuyện vừa rồi khiến cho chưa hồi phục tình thần, nàng trả lời có lệ, "Còn được."
Diện mạo của Tiết Lương tuấn tú, nhất là khí chất thiếu gia phú quý được dưỡng ra từ trên người hắn, đúng là loại hình mà các cô nương thích.
Đáng tiếc sau khi nàng thấy Túc Khuynh thì nhìn những người khác đều giống như phụ thân béo tròn ục ịch kia nhà nàng.
Một nữ tử khác mặc áo đỏ ngồi ở mui thuyền lạnh lùng nói một câu, "Hừ, coi trọng Tiết Lương thì cứ nói thẳng, ở đây còn giả bộ thanh cao cái gì."
Tô Diệp vuốt ve ấn ký hình lá cây màu tím ở ngón trỏ, từ khi khế ước với dây đằng kia, nàng luôn không tự chủ mà vuốt ve nó.
Tô Diệp nhìn cảm xúc của nữ tử áo đỏ này dao động lớn như vậy, nàng hỏi lại, "Ngươi thích hắn?"
Tiếng nói vừa dứt, mặt nữ tử đỏ bừng, đôi mắt có chút hoảng loạn, không tự giác nhìn sang Tiết Lương đang đứng ở đầu thuyền.
Kết quả ánh mắt của Tiết Lương không có bất kỳ dao động gì, đôi mắt không mang theo cảm tình gì mà dời đi, giống như không có quan hệ gì với hắn.
Bộ dáng lạnh nhạt này của hắn khiến cho nữ tử áo đỏ cảm thấy không có chỗ dung thân, tự nhiên đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Tô Diệp.
Nàng ta tức giận nói, "Vì sao ngươi châm ngòi quan hệ của chúng ta? Ngươi có ý đồ gì?"
Mày Tô Diệp giật giật, không nói chuyện. Lực chú ý của nàng dừng ở cây kim tầm thảo đang tới gần kia.
Thời điểm con thuyền chạy qua cầu, nàng đứng ở đầu thuyền, nhanh chóng khom lưng duỗi tay ra hái xuống kim tầm thảo.
Con thuyền chậm rãi đi qua vòm cầu.
Hoàng hôn lại chiếu rọi xuống con thuyền.
Kim tầm thảo trong tay Tô Diệp dưới ánh mặt trời mạ một lớp sắc vàng.
Tiết Lương nhìn chằm chằm trong chốc lát, ánh mắt nhanh chóng hiện lên chút cản xúc, chậm rãi nói, "Kim tầm thảo."
Lời này của hắn nói ra khiến lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào tay Tô Diệp.
Vẻ mặt Dương Huyền kinh ngạc, "Cái gì? Kim tầm thảo? Ở đây sẽ có loại dược liệu ý à?"
Tô Diệp cúi đầu, giống như không nghe thấy những lời bọn họ nói, nàng ném cây kim tầm thảo vào trong túi không gian, sau đó tiếp tục ngắm phong cảnh
B
ỗng nhiên nữ tử áo đỏ ở mui thuyền đứng lên, đi đến trước mặt Tô Diệp, khí thế có chút lớn, "Này, giao cây kim tầm thảo ra đây."
Tô Diệp cười khẽ một tiếng, vị đại tiểu thư không có đầu óc này nàng không muốn phản ứng nàng ta.
Nàng nói với lão bá đang chèo thuyền, "Lão bá, cho thuyền đi vào bờ."
Tô Diệp làm lơ khiến cho nữ tử áo đỏ càng nổi giận, giọng nói của nàng ta cao lên, "Ngươi nếu không ngồi thuyền của chúng ta thì sẽ không phát hiện ra dược liệu này, nhanh giao nó ra đây."
Tô Diệp cong eo, vỗ vạt áo của mình, thời điểm vừa hái xuống không cẩn thận bị dính nước.
Sau đó nàng lạnh nhạt nói, "Không có thuyền của các ngươi, dược liệu này vẫn là của ta."
Nữ tử áo đỏ bị nói không còn mặt mũi, nàng ta liên tục bị nữ nhân này công kích.
Nàng ta thẹn quá hóa giận, lập tức rút ra roi dài bên hông, "Ngươi muốn chết."
Sau đó nàng ta vung roi định đánh lên người Tô Diệp.
Roi dài bị ngọn lửa màu đỏ bám vào, nữ tử này là linh căn hệ hỏa.
Nữ tử áo đỏ ngay từ đầu đã không xác định được tu vi của Tô Diệp, nhưng phàm là người có mắt đều nhìn ra được tu vi của Tô Diệp ngay cả nhất giai cũng chưa đến.
Chủ ý của nữ tử áo đỏ là cho Tô Diệp một cái giáo huấn, làm nàng biết không phải ai cũng có thể đắc tội.
Nhưng mà mọi việc không như suy đoán.
Tô Diệp nhẹ nhàng tránh thoát roi dài kia, sau đó nàng nhấc chân đá vào người nàng ta.
“A!”