Edit: Trầm Miên
Tiểu Hạnh cúi đầu, "Ngồi xe ngựa cũng phải mất hơn tháng."
Tô Diệp nghe vậy khẽ cắn môi, cho nên đưa nàng chìa khóa này thì có ích gì? Mai phải giao tiền rồi, nàng kiếm ở đâu ba vạn lượng lá vàng bây giờ?
Nàng vừa nghĩ vừa cất cẩn thận chìa khóa, tay nắm chặt, không còn cách nào khác đành phải dùng chiêu này thôi.
Thanh âm Tô Diệp kiên định, "Tiểu Hạnh."
“Tiểu thư.”
"Thính đường có một bộ bàn ghế, nghe nói là phụ thân tốn số tiền lớn làm ra, giá trị năm vạn lượng lá vàng, ngươi tìm người đem bộ đó đi bán đi, còn nữa, đi tìm một bộ không khác bộ đó đặt ở đấy."
Tiểu Hạnh do dự
“Nhỡ may thành chủ phát hiện ······.”
Tô Diệp men theo bờ tường đi vào bên trong, "Ngươi sợ cái gì, là ta bảo ngươi bán."
Tiểu Hạnh vội vàng đồng ý
"Vâng, tiểu thư."
Đồng ý xong Tiểu Hạnh xoay người vội vàng trở về phân phó người đi làm.
Tô Diệp đi dọc theo con đường nhỏ này về phía trước, đi ra khỏi phủ thành chủ, cách đó không xa là một con sông.
Hoàng hôn mặt trời lặn, liễu rủ xuống, sóng nước lấp lánh, nàng nhìn cảnh sắc này tâm tình tốt hơn một chút.
Tô Diệp mặc một bộ váy màu trắng thêu nhiều đóa hoa lê, sợi tóc màu đen được cố định bằng một cây trâm bạch ngọc.
Ánh hoàng hôn chiếu vào bờ sông, chiếu đến bộ dáng môi hồng răng trắng của Tô Diệp.
Trên mặt sông, có người ngồi thuyền du hồ, thưởng thức phong cảnh ngày xuân, thỉnh thoảng là truyền đến thanh âm cười đùa.
Giọng nói của một nữ nhân vang lên, "Ai, các ngươi biết gì chưa? Nghe nói thiếu thành chủ của chúng ta phá của đến mức định mamg tất cả đồ trong phủ đi bán."
Sau đó một nam tử mặc bộ quần áo màu xanh, đầu đội ngọc quan, bộ dáng tuấn tú, đứng ở đầu thuyền cười lạnh một tiếng, "Cái loại nữ nhân phá của, nuôi vô số nam thϊếp, tô son điểm phấn không khác gì quỷ, quản chuyện của nàng ta làm gì?"
Tô Diệp nghe, mày giật giật, thuận tay sờ lên mặt của mình.
Bây giờ nghĩ lại, lão cha của nàng thấy bộ dáng hiện tại này hình như không có chút nào ngạc nhiên, chẳng lẽ không phát hiện nàng khác so với trước à?
Đang suy nghĩ thì một thanh âm trêu ghẹo của nam tử phát ra từ trên thuyền, "Thiếu gia Tiết Lương hình như rất có thành kiến với thiếu thành chủ."
Nữ tử bên cạnh cười đánh gãy, "Hai ngày trước thiêu thành chủ vô tình nhìn thấy Tiết Lương, vừa gặp đã thương, thiếu chút nữa đoạt người mang về phủ thành chủ."
Dứt lời một tràng cười vang lên, Tiết Lương đang đứng ở đầu thuyền gương mặt trầm xuống.
Có người trêu ghẹo theo vào đó, "Thiếu gia Tiết Lương, thiếu thành chủ kia tuy rằng lón lên khó coi, kiêu ngạo ương ngạnh nhưng là thiên kim của thành chủ, không bằng đồng ý đi?"
Sau đó lại là một trận cười.
Những người này đều là bạn tốt của Tiết Lương, thấy hắn bắt đầu tức giận thì cố gắng nhịn cười, an ủi một câu, "Được rồi, vị Tô Diệp ương ngạnh kia không xứng với Tiết đại thiếu gia của chúng ta, chỉ có vị tài nữ ở hoàng thành kia mới xứng đôi với huynh."
Tiết Lương nhíu mày, trên gương mặt tuấn tua đều là phiền chán, "Đừng nhắc đến nữ nhâ ương ngạnh đó, mất hứng."
Bạn tốt bên cạnh phụ họa, "Được được được, không nhắc nữa, hôm nay ra du hồ, quan trọng nhất là vui vẻ."
Tô Diệp nhìn về hướng mà thuyền đang chạy, dọc theo đó là sóng nước lóng lánh, có một cây cầu bắc qua sông để mọi người thuận tiện đi lại.
Ánh mắt của nàng rơi xuống dưới vòm cầu, ở đó bị khuất, ánh mặt trời không thể chiếu đến, nhưng sao chỗ đó lại sáng lên?
Tô Diệp nhìn chằm chằm trong chốc lát, mày nhướng lên.