Chương 27: Vì tên họa thủy kia mà muốn bán nhà?

Edit: Trầm Miên

Tô Diệp cúi đầu, biết mình đuối lý, chỉ có thể đứng im nghe bị mắng.

Ban đầu Tô Cửu Quốc còn mắng rất hăng say, dù sao nữ nhi này của hắn hiếm khi đứng yên tùy ý hắn mắng.

Nhưng mắng một hồi thấy bộ dáng héo bẹp của khuê nữ nhà mình thì lời bên miệng lại không thể phun ra được.

Dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của mình, nàng gây sự hắn nhìn không vừa mắt, nàng không gây sự hắn lại có chút đau lòng.

Sau đó hắn dời tầm mắt, tay bóp eo nói sang chuyện khác, không còn tức giận giống như vừa nãy.

"Này, tuy rằng tốn mười vann lượng lá vàng mua tiểu quan có chút quý, nhưng nhà chúng ta có năng lực này."

Nói xong Tô Cửu Quốc liếc nhìn khuê nữ, tay đặt lên miệng ho nhẹ một tiếng.

"Con nếu thích như vậy thì mua đi, cha cũng không phải là người không nói đạo lý."

Tô Diệp nghe thế, trong chốc lát có chút sửng sốt.

Vậy là xong rồi?

Mười vạn lượng lá vàng, chỉ mắng ba câu như vậy liền qua?

Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Cửu Quốc, "Ngài không tức giận?"

Tô Cửu Quốc đi qua đi lại vài bước, muốn nói gì đó, nhưng nhìn cô nương nhà mình bộ dáng uể oải, rụt rè nhìn hắn, cuối cùng đành phun ra một câu, "Sau này nhớ kĩ, nhà chúng ta không nhiều tiền để con tiêu sài như nước."

Hắn nói xong lại bồi thêm một câu, "Còn thiếu bao nhiêu?"

Tô Diệp lại sửng sốt, "Còn thiếu ba vạn lá vàng."

Tô Cửu Quốc hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy từ trong không gian ra một chuỗi chìa khóa.

Hắn cận thận tìm trong đống đó một chiếc chìa khóa bị rỉ sắt, sau đó đưa đến trước mặt Tô Diệp, "Đây là của hồi môn khi nương con gả cho ta, còn có sính lễ ta cưới nương của con."

Thời điểm Tô Cửu Quốc nói những lời này, không biết vì sao hốc mắt có chút đỏ.

Hắn ra vẻ không kiên nhẫn mà vứt chìa khóa vào lòng ngực Tô Diệp, "Để sau này nếu ta đi tìm nương của con, nàng ấy lại nói ta không thương con."

Tô Diệp cầm chiếc chìa khóa rỉ sắt kia, lại nhìn lão cha béo ục ịch của mình, trong lòng có chút chua xót.

Hồi lâu sau nàng chậm rãi mở miệng, "Con sẽ cố gắng để ngài sống lâu một chút."

Lời vừa thốt ra, Tô Cửu Quốc liền dậm chân, "Chỉ cần con không khiến lão tử tức giận, lão tử có thể sống lâu một chút!"

Nói xong Tô Cửu Quốc thở hồng hộc, lau mồ hôi.

"Thế người mà con tốn mười vạn lá vàng mua về đâu? Để ta nhìn xem, rốt cuộc lớn lên như thế nào mà để cin ngay cả nhà cũng bán đi."

Tô Diệp vốn đang cảm động, giây tiếp theo lập tức cương cứng, nàng nhìn đi nơi khác, "Cha, con còn chưa vội đâu."

Tô Cửu Quốc gặp qua biết bao sóng to gió lớn, vừa thấy bộ dạng chột dạ của Tô Diệp, đôi mắt nheo lại, lập tức bắt lấy cánh tay Tô Diệp, mắt trừng lớn

"Bị người ta lừa? Con cho người ra mười vạn lượng, ngay cả người cũng không đến tay? Một chút tiện nghi cũng chưa chiếm được?"

Tô Diệp muốn cãi lại, "Cha, con là nữ nhi, việc tìm tiểu quan mua hoan cầu vui con thật sự không làm được."

Ánh mắt của Tô Cửu Quốc có chút vi diệu, liếc nhìn nàng, "Thật không? Vậy những tên ở hậu viện kia là do bọn họ tự tìm đến bức ép con?"

Tô Diệp trầm mặc.

Nàng duỗi tay giúp lão cha thuận khí, lại nói, "Con với bọn họ rất thuần khiết, chỉ là mang về nhà thưởng thức hai ngày, quá hai ngày con lại mang bọn họ về."