Chương 26: Không được chôn con chó xuống đất

Edit: Trầm Miên

Nàng viết 《 Tà Đế hoàng 》, ở đại lục Vạn Cổ thì ai cũng có thể tu luyện. Có một bộ phận nhỏ người đã có thiên phú, trong cơ thể có linh căn, cùng thiên nhiên giao hòa, người mạnh nhất sẽ đứng ở đỉnh kim tự tháp hô mưa gọi gió.

Người không có thiên phú, cũng có thể thông qua tu luyện để rèn thể chất, chỉ là con đường có chút gian nan.

Linh căn, lấy năm loại kim, mộc, thủy, hỏa, thổ làm cơ sở, cũng có người bởi vì cơ duyên thích hợp, trong cơ thể simh ra linh căn biến dị, ví dụ như hệ băng, lôi điện.

Tô Diệp thuộc dòng dõi luyện dược, kế thừa cha nành, thân thể kiêm mộc linh căn và hỏa linh căn.

Ngũ hành tương sinh, mộc sinh hỏa, dùng để tạo lửa.

Song linh căn của Tô Diệp, sinh ra chính là công cụ để luyện dược.

Đáng tiếc chủ thân thể này trước kia ỷ vào mình có thần lực, cho dù không tu luyện cũng không có người dám động vào, cho nên làm cho chậm trễ.

Tô Diệp cúi đầu nhìn tay mình.

Sau khi xử lý xong chuyện của Nghênh Xuân Viện, nàng cũng nên suy nghĩ đến con đường tu luyện của mình. Dù sao nhiều thêm lực lượng liền nhiều thêm sự bảo đảm.

Lợi hại một chút cũng không có hại.

Đang nghĩ ngợi thì Tiểu Hạnh chạy hồng hộc từ xa tới.

“Tiểu thư, thành chủ, thành chủ đã trở lại, đang ở trong viện của ngài."

Tô Diệp lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc, "Trở về nhanh vậy?"

Tiểu Hạnh vội vàng gật đầu, sau đó do dự một chút, giọng nói nhỏ đi không ít, "Thành chủ nghe nói ngài muốn dọn phủ đem đi bán mua tiểu quan, sinh ý không làm, tức giận trở về."

Tô Diệp nghe xong, nâng bước rời đi hoa viên, trở về viện của mình.

Nàng vừa đi vừa nghe thấy con chó đang được buộc vào đình hóng gió kia đang sủa lên inh ỏi

“Gâu gâu gâu!! Gâu gâu gâu!!”

Đối với nụ hoa sủa không ngừng

Tô Diệp rời đi hoa viên, trở lại viện của mình. Khi mới bước vào, một tách trà từ đâu bay tới nện xuống dưới chân của nàng.

Tô Diệp dừng lại.

Nước trà bên trong bắn vào vạt áo của nàng, sau đó nàng nhìn thấy lão cha của mình đang che ngực, bàn tay còn lại chỉ thẳng vào mặt Tô Diệp.

Bộ dáng tức muốn hộc máu.

"Con con con! Con sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy?"

Tô Diệp ngẩng đầu nhìn người này, trên người mặc bộ quần áo quý giá, có chút lùn, mập mạp, trên mặt có một nhúm râu, tức giận đến mức đôi mắt mở lớn.

Vị này chính là phụ thân của Tô Diệp, Tô Cửu Quốc.

Tiểu Hạnh đã sớm quỳ ở dưới đất.

Tô Diệp nhìn người cha trên danh nghĩa này tức giận như vậy, nàng cười cười muốn giải thích, "Phụ thân, thật ra ta không còn cách nào khác....."

Nàng còn chưa nói xong, lão cha béo ục ịch kia một chân dẫm lên chung trà đã bị vỡ nát kia, sau đó giận dữ nói, "Con không còn cách nào khác? Ta thấy con chính là bị tên đó mê đến ba hồn bảy vía, mới có thể dọn sạch nhà của chúng ta đi!"

Tô Cửu Quốc nói những lời này chẳng qua là quá tức giận, nhưng khi nói xong, suy nghĩ một chút lại càng tức giận hơn.

Nữ nhi của hắn không phải vì tên họa thủy kia dọn sạch nhà đi sao?

Tô Cửu Quốc cao bằng Tô Diệp, hắn duỗi tay chọc liên tục lên vai Tô Diệp, tức giận đến mức bộ râu rung lên, "Ta nên nói gì bây giờ? Trong viện của con đã có nhiều người hầu hạ như vậy, con còn thấy thiếu à mà hai ba ngày phải đi dạo thanh lâu? Con bị một tên họa thủy mê cho mất hết đầu óc, con nhìn con xem, từ trên xuống dưới có chỗ nào là ra dáng thiếu thành chủ không? Mười vạn lượng lá vàng, con nói cho liền cho, sớm muộn gì cũng có ngày ngay cả cha mình con cũng bán."